Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

CHIỀU NGHĨA TRANG XỨ NGƯỜI …


IMG_03122014_071143.jpg
CHIỀU NGHĨA TRANG XỨ NGƯỜI …
Nguyễn Hải Triều
(Từ một tấm ảnh của đồng đội những ngày Chiến dịch…)

Nếu còn sống trở về
Em biết kể ra sao?
Trời biên cương xanh xao màu ly biệt
Gió táp phong trần
Lặng câm mùa chiến dịch
Em còn phải đi
Anh nằm lại đây rồi!

Quỳ trước mộ anh
Em không nói được một lời
Nghĩa trang “Xa em” hắt hiu hoang vắng
Em nhớ
Ngày lên đường tóc mẹ nhòa mây
Bến sông con đò
Ngõ đường quê loang nắng
Cô hàng xóm mấy năm rồi chắc cũng đợi thư anh?

Nếu còn sống trở về
Em biết kể sao đây?
Chuyến phà đêm qua sông
Lục bình trôi thân phận
Lục bình trôi dòng đời gió nổi
Áo trận bạc màu ta mỏi đường rong ruổi
Những ước vọng yên bình
Đâu còn được về với mẹ cùng nhau!

Vết đạn thù băm nát nỗi đau
Để thân xác anh hóa thành sương trắng
Thành gió núi ngàn năm
Thành khói đồng quê kiểng
Anh ơi!
Hãy bay về phía trời xa
Nơi ấy còn quê hương
Mỏi mắt mẹ mong chờ…

Nấm mộ vô thường màu đất cũng chỏng chơ
Cũng đơn độc phiêu linh
Cũng lạnh lùng
Buồn như em và gió
Ngày đưa tiễn
Mẹ dắt bầy em thơ rưng rưng trước ngõ
Giờ mẹ mãi là vầng trăng
Lay lắt phía chân trời…

Nếu còn sống trở về
Em biết kể ra sao?
Trời biên cương chùng chình trăng ly biệt
Gió táp phong trần
Lặng câm mùa chiến dịch
Em còn phải đi
Anh nằm lại đây rồi!...

Pret-vi-hia 4/1984 – Quê nhà 9/2018













CHIỀU – UỐNG RƯỢU VỚI BẠN…


btn.jpg
CHIỀU – UỐNG RƯỢU VỚI BẠN…
Nguyễn Hải Triều

Chiều.
Mượn chút gió thu
Chút mây bay cuối trời hoài niệm
Sót ánh tà dương lửng thửng chân mây
Góc Nghĩa trang buồn hiu hắt
Ly rượu trắng cỏ xanh mộ chí
Một mình tau ngồi lại với mày
Cạn!

Cái thời mưa bom bão đạn
Thuở nghênh ngang khúc hát bạn bè
Tau nhớ chén B52 rít một hơi
Tửu lượng tiểu đội mình thằng nào cũng khá
Chừ lẻ loi mình tau độc ẩm
Một mình tau ngồi huých lác chuyện đời…

Mày bây giờ đã sương khói mờ khơi
Đã rẻo nương hương hoa đất đai
Đã khuya khoắt ngàn đêm
Trách mày để mắt mẹ đợi chờ phù vân mây trắng
Tuổi hai mươi 
Mày hóa thành trăng treo
Neo đậu phía chân trời.

Thời buổi bây chừ nhiễu nhương lắm mày ơi
Hôm qua mới nghe chuyện tham ô ngàn tỉ
Phía Bắc phía Nam
Giữa phẩm giá con người và lòng ích kỷ
Trắng đen
Xanh đỏ tím vàng…

Quê mình bao năm
Những bà mẹ vẫn cấy hái mùa màng
Vẫn nắng mưa chắt chiu cọng rau lang vườn từng đồng bạc chợ
Có buổi sáng ngồi quán cà phê
Tau đếm những người bán vé số, hàng rong
Họ khản giọng rao mời
Chỉ mỗi ngày kiếm năm bảy chục.

Tau nghe báo đài đưa tin
Đối nghịch
Có thằng chức quyền tham ô
Chiếc đồng hồ đeo tay hơn bảy chục tỉ
Những ông quan ăn lương nhà nước
Vi la biệt phủ!
Tiền đâu mua đất đai Đà Nẵng Sài Gòn?
Rừng rẫy triền đồi sổ mẹ sổ con
Chúng thâu tóm như tổ cha chúng cho thừa kế.
Ngày ấy…
Liệu biết sau này quê xứ có những lũ mọt sâu như thế
Máu xương chúng mình
Hoang phí không mày?

Một thời thanh xuân bom hú đạn bay
Gạc Ma Vị Xuyên Ngã Ba Biên Năm Bốn Bảy
Máu và mồ hôi đỏ lựng vách hào
Con đường lặng câm giật thót giấc chiêm bao!
Kể mày nghe chuyện này
Bỗng nhiên nghe tim tau nhói
Không ai đánh
Mà đau!

Đã mấy mươi năm trở về
Bạn bè mình
Có đứa lên rừng đứa xuống biển
Lam lũ đường cày lật nghiêng ký ức
Áo cơm lấm láp đời người
Thằng thợ hồ sương gió một chân
Đứa xe lăn rao bán phong trần
Vẫn ấm áp tình xưa nghĩa cũ
Chắt chiu vài cút xe thồ
Phong phanh áo bạc
Góp hai trăm để họp mặt lính Trung đoàn…

(Uống đi mày cỏ ướt rượu suông
Tau say rồi có lẽ
Câu người xưa “Tửu phùng…”
Tự nhiên trách đời dâu bể
Mày đừng cho tau là kẻ đa đoan)
Ừ, bỗng chợt nhớ ra
Cũng có vài thằng
Chúng hắn về sướng lắm
Làm Giám đốc quan to ăn trên ngồi trốc
Ba hoa  ký ức chiến chinh như đồ trang sức
Khoe thẻ thương binh (chẳng biết lấy đâu ra)
Tau nhớ trận đánh cuối cùng khi chúng mình lên chốt
Hắn giả đò đau
Rồi xin chỉ huy lui về
Trốn biệt phía sau!

Thơ viết cho mày buồn như mây trắng
Như cành khô lạc nhánh rừng chiều
Nghĩa trang vắng hiu
Mày nằm đó
Câu thơ buồn hơn cả nỗi buồn…

Rượu hết rồi mày uống nữa không?
Thôi để tau về. Khi khác
Chiều buông gió tạt
Mình tau bỗng thấy hắt hiu
Bên kia dốc phù vân nắng nhạt
Hoang liêu…
Quê nhà, tháng 8/2018











NHỚ THỜI MẮC VÕNG


Ảnh010.jpg
NHỚ THỜI MẮC VÕNG
Nguyễn Hải Triều

Gió nam ngọn ngang
Lất phất mưa se tạt luồng
Vừa đủ ướt ký ức thời chinh chiến
Nhà bạn mái chùng gỗ mọt
Ngửa nghiêng cơm áo phong sương…

Hắn về bao năm
Bụi bặm trải dài gió máy
Một đời thương mẹ lưng còng
Một đời thương cha héo hắt đồng sâu
Lạnh ngắt đường cày âu lo sớm tối
Bữa hắn về mặt sạm màu khói
Liêu xiêu ngõ làng
Câu thơ chép dỡ chừng gởi bạn
“Sóng gợn Trường Giang buồn…”(*)
Đâu đó đáy ba lô.

Mấy chục năm tăm cá hải hồ
Gặp nhau vẫn tươi rói nguyên sơ
Thời võng nghiêng cầu vồng
Chiến binh trận mạc
Tưởng rượu ngàn ly sông dài biển rộng
Chừng như không đủ để mình say!

Cơn mưa chùng chình tháng Bảy
Đọc thơ xưa “một đi không về” mê đắm
Ụ rơm thơm màu quê
Lau trắng già đi đời tóc
Con bò đực mắt buồn phiu phiu
Hắn nhớ bữa em áo hồng qua ngõ
Nhớ. Rồi buồn thiu…

Gió nam ngọn ngang
Lất phất mưa se tạt luồng
Mắc võng đêm nằm nhà bạn
Rưng rưng ký ức một thời
Thương đứt ruột
Đồng hương ơi!...
Phù Mỹ, tháng 8/2018

(*) Thơ Huy Cận

THUNG XƯA


maichaau.jpg
THUNG XƯA
Nguyễn Hải Triều
Anh về lại thung xưa mùa gió
Bầy cỏ úa vàng đá níu ngọn thu
Lang thang lang thang khói mây trời đầy
Lang thang lang thang lau già nhặt bóng
Rêu phong trầm tư xưa cũ còn không?
Để anh cô độc những lối mòn
Đợi!

Anh về lại thung xưa mùa chín
Chua ngọt đôi lần em chắc cú lãng quên
Vườn cũ lòn bon ối vàng
Vườn cũ dâu da lựng đỏ
Má em tà dương đường bậc đá đằm xuân
Những giấc mơ riêng rẽ trắng ngần
Đợi!

Lắt lay bàn tay đan thuyền
Tóc rối sợi neo đêm thức
Tiếng guitar vô tình gợi lối trăng xưa
Sông đà cạn em sông đầy
Bầy phù du bay qua câu thơ
Để anh líu lưỡi bè trầm
Dốc sóng khuya đợi chờ khản tiếng đến trăm năm...
Thức !

Anh về lại mùa em mơ sóng
Trăng đà non trăng dọi no xa
Bỗng nghe con cá quẫy giật mình
Đôi bờ chạnh nước
Đêm thức cùng em cùng câu hát
Tiếng quê ngọt đằm
Anh một mình rối rắm
Phù du…

Tháng 9/2018




NHỚ THỜI TRẬN MẠC


New Picture.jpg
NHỚ THỜI TRẬN MẠC
Nguyễn Hải Triều

Những ngọn sáng thắp đêm
Lờ mờ quê kiểng
Gấp khúc nhớ quên lập lòa kỷ niệm
Mưa và rượu lất phất câu hát
Tiếng đàn guitar  líu ríu
Đêm Hà Tam
Và năm bảy đứa chúng tôi!

Những người lính bao năm gặp lại
Áo bạc nắng sương gió táp phong trần
Về cuốc bẩm ngõ quê đồng mương
Về cày sâu phận đời rong ruổi
Tháng năm khuya khoắt giật mình
Hắn
Nỗi nhớ bạn bè
Năm Bốn Bảy Ngã ba Biên…

Lờ mờ ngút ngàn rừng le rừng khọt
Đầu gối sương đêm tay buộc rẻo mây chùng
Mùa khô đi qua đốt lòng cơn khát
Đất lạ trăng mờ gói ký ức mông lung
Ngày ấy
Hắn
Dõi trông vời xa cố xứ
Hắn kể bữa em theo chồng
Bông cải trổ vàng mắt mẹ
Bụi lấm dặm trường đâu đó
Phía sau lưng…

Những người lính bao năm gặp lại
Ly rượu phơi phong và câu chuyện xửa xưa
Ngoài xa tiếng rừng vọng gió
Ngoài xa tiếng mưa đại ngàn
Đồng đội tôi
Khúc thức hòa âm tháng ngày trận mạc
Đã bạc những mái đầu
Thương một thời
Hoa
Lửa
Có nhau…
Hà Tam, tháng 8/2018

SONG KIỀU


gs.jpg
SONG KIỀU

Nguyễn Hải Triều
(Gởi Phụng Kết và bè bạn Sông Cầu)
Tôi nợ Song Kiều câu thơ phiêu bạt
Nợ vầng trăng
Đêm sương khuya khoắt
Câu hát bạn bè ngày gặp mặt
Biển thức cùng tôi
Bụi bặm góc Sông Cầu…

Nợ em một đời
Đã trả hết đâu?
Thuở non xưa gió đằm
Thuở viễn du giấc mơ trời xanh mây trắng
Buổi ấy em áo lụa xuân ngần
Tôi chim trời bạt gió
Biển sóng vỗ
Biển muôn đời vẫn thế
Giờ còn một tôi tròng trành góc bể
Nhớ mông lung…

Đôi cầu xưa
Thương ai bắc khúc thủy chung
Bè bạn lâu rồi cách xa năm bảy hướng
Câu hát phong sương già đi
Tuổi trời nắng mưa chia mùa
Biết em có về giặt áo
Đợi mưa?…

Song Kiều đâu
Sông Cầu bao năm gặp lại
Những bãi bờ xa ngái
Mùa Ngâu sóng vỗ đến nao lòng
Sóng cũng biết nỗi buồn
Thao thức đợi
Tôi nhớ đồng đội một thời
Thương
Hóa đá đến trăm năm…

Sông Cầu, tháng 8/2018


MƯỜI NĂM


hk3.jpg
MƯỜI NĂM
Nguyễn Hải Triều

Mười năm
Ta phủi tay lận đận một cuộc tình
Ta phủi tay u hoài câu thơ
Phủi tay sự níu kéo xưa xăm trăng mờ trăng tỏ
Đồi sim. Con đường. Đêm huyền ảo
Mỏi ngày cả bóng tà dương…

Ngày ấy
Em còn lối cũ đầy sương
Ngõ quê làn hương rộ nắng
Em biết gói mộc mạc vào tranh vẽ. Gói rạ rơm vào câu hát
Ký ức tuổi thơ trong ngần tiếng chim
Trong ngần tiếng quê và mẹ
Anh yêu con chuồn chuồn kim quấn quíu bước em về

Mười năm
Cái làng nhỏ bên đồi
Em kể và anh yêu bàn chân nứt nẻ của mẹ mùa cấy hái
Tiếng đàn cò cha thở đẫm sương khuya
Đẫm mộc mạc vai gầy đêm trăng gánh nước giếng làng
Chừ những ký ức mờ xa đâu còn?
Chim Sẽ chim Sâu đâu còn?
Tất cả chỉ là một rẻo nhớ bụi bặm
Bạc phếch với thời gian…

Mười năm
Gió cuốn phong sương
Anh làm thằng thi sĩ
(Mà thi sĩ có đứa nào không mơ mộng hảo huyền)
Ôm mớ ký ức mùa xưa
Ôm ngày tháng lênh đênh trăng gầy và gió
Những kỷ niệm lạnh lẻo với bầy cỏ xanh
Già nua cằn cỗi
Để giật thót từng đêm mỗi chớp biển mưa nguồn.

Mười năm
Em chừ đã biết uốn mi cong
Biết môi hồng thơm hương lược là gương tóc
Phong cách đẳng cấp
Biết vẽ những cuộc tình hiện đại
Boléro slow tango
Phơi phong cuối mùa hương sắc
Những lời tụng xưng bên tai êm êm nhụy mật
Ôi. Ta tiếc bầy cỏ xanh đêm trăng và gió gầy…

Mưa.
Những cơn mưa giao mùa bội ước
Chắc rồi những cơn mưa sẽ qua
Những hạt lẻ loi rơi trên má em trên tóc
Những ướt át cuộc đời giữa hư và thật
Một ngày
Để em nhận ra
Mười năm!...

                                                            Tháng 9/2018



bm1.jpg

XỨ NGƯỜI CHẮC ĐÃ MÙA SƯƠNG
Nguyễn Hải Triều


Ừ thì cũng tiếng còi tàu
Cũng sân ga cũng nhuốm màu biệt ly
Lặng im sao chẳng nói gì
Trăm năm vạn cuộc biệt ly vô thường

Em còn sót một làn hương
Một nhớ nhung một yêu thương một kề
Đi rồi mai mốt người về
Hay như bụi vướng sơn khê lối mờ?

Đời tằm rút ruột nhả tơ
Biết không năm bảy ngõ bờ phiêu linh
Núi xa trăng có một mình
Còn tôi với một quẩn quanh mà buồn

Xứ người chừ chắc mùa sương
Tôi gom hết cả bốn phương...
Ngậm ngùi!

Tháng 9/2018

NÚI


bodoi.jpgNguyễn Hải Triều














Truyện ngắn:
NÚI
                                           (Gởi đồng đội tôi,
những người lính một thời trận mạc)
1.
Anh Tương trở về sau bốn năm lăn lộn nơi chiến trường Kampuchia. Anh trở về không còn lành lặn. Một chân anh để lại trong trận đánh cuối cùng trước khi cởi áo lính. Nhận quyết định ra quân, đêm ấy tiểu đội được lệnh hành quân đi phục kích đánh địch. Anh báo chỉ huy cho mình được đánh trận cuối, và rồi anh bị thương trong lúc yểm trợ cho tiểu đội xung phong lên chiếm chốt. Một chân của anh bị mảnh đạn pháo băm nát, anh được đưa về tuyến sau. An dưỡng ở Trại thương binh nặng Quy Nhơn một thời gian rồi về quê. Anh nhủ, con người ai cũng có số, ai biết trước được điều chi?

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

BẾN VẮNG


song.jpg
Truyện ngắn:
BẾN VẮNG
Nguyễn Hải Triều
1.
Ông Thoang, cha của Tất là người đưa đò lâu năm trên Bến Bụt làng Phú Đông. Nghe đâu từ thời ông nội của ông kia. Cả đời ông, sông nước đò giang từng trải. Thời chiến tranh, bom đạn, giặc giã liên miên ông cũng không rời bến đò nửa bước. Bà Mến vợ ông qua đời trong một trận càn. Ông làm gà trống một mình nuôi anh Tất nên người. Căn nhà nhỏ trên bến sông một già một trẻ nương nhau thủy chung  với con đò quê cả làng ai chẳng biết.