Mộc
Nhân – Lê Đức Thịnh
Tôi có người em
sống ở bên kia đồi cỏ
nơi chào mặt trời buổi sớm
dã quì cười vàng bình minh
em đã có những ngày như thế
lặng lẽ bên bìa rừng ven con
đường mòn quạnh quẽ
nơi tiễn đưa ngày muộn
mộc miên nhuộm thẫm hoàng hôn
đôi khi tôi vẫn nghĩ về em
những cánh hoa vàng và nụ cười
tươi
em ban tặng tôi trong những
tháng ngày cô đơn
như ân sủng thiên thần và cứu
rỗi