Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

BÀ BANG NHÃN - NỮ SĨ TÀI HOA

          Nguyễn hải Triều
          
Có một câu chuyện xảy ra từ rất lâu. Tại làng Phụng Trì ( nay là thôn Lam Phụng xã Đại Đồng huyện Đại Lộc tỉnh Quảng Nam). Câu chuyện kể về một người phụ nữ goá chồng, sinh đến năm người con nhưng còn nhan sắc và đặc biệt rất tài hoa văn hay, ứng đối giỏi.
Một hôm có người đàn ông tên Bốn Kế, một nho sinh cũng thuộc hạng học rộng, biết nhiều từ Điện Bàn lên Đại Lộc “ tầm sư học đạo”. Nghe tiếng người phụ nữ giỏi giang bèn tìm đến để thử tài. Họ gặp nhau trong một đêm hát hò khoan, sau vài câu hát chào xã giao thăm dò đối thủ, Bốn Kế bèn ứng khẩu:

ĐÊM TAM KỲ

                         Nguyễn Hải Triều


Lặng lẽ Tam Kỳ tôi với cỏ
Sương lang thang mơ hồ chân trời
Trăng mắc cạn nơi bờ núi
Quán xá xênh xang tôi mắc cạn nụ cười

NHỮNG CƠN MƯA

                         Nguyễn Hải Triều


            Chiếc thuyền giấy
chở ký ức tuổi thơ
cuối trời ráng đỏ
cánh diều níu bước chân trên cỏ
dòng sông ôm những cơn mưa

GIẤC MƠ ĐỜI BẤT TẬN VÀ BÓNG DÁNG KHÓI RẠ MÙA GIÓ NỔI

                     Liêu Thái


             KHÓI
            Nguyễn Hải Triều

Những sợi khói nấp sau giấc mơ
bay dọc cánh đồng ký ức
sợi khói lấm lem
thơm mùi rơm khô cỏ mục
em ra đồng bàn chân xướt gió lá non…

NGÀY VỀ

              Nguyễn Hải Triều
                              (Gởi theo Phạm Phù Sa)

            Vừa được tin bạn tôi, nhà thơ PHẠM PHÙ SA (Phạm Phú Sương) - chuyên viên biên tập Trung tâm VH-TT Hội An, Quảng Nam, qua đời lúc 10 giờ ngày 24.03.2012, do  đau tim đột ngột.
            Bài thơ dưới đây như một nén hương lòng thương tiếc bạn.  Cầu cho linh hồn PHẠM PHÙ SA sớm siêu thoát về nơi vĩnh hằng, an lạc...

            Sông thì chảy đỏ phù sa
            Đêm phù trầm tích du ca nỗi buồn…
           Quẫn quanh một khúc ngọn nguồn
            Câu thơ viết bụi mù sương mắt người

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

SAY

                                                  Nguyễn Hải Triều


Cạn.
Rót tràn giọt nắng cuối ngày
Rót âm thanh từ cơn mưa góc khuất
Rót xuống tháng năm chua cay đắng chát
Gom cả đất trời một bữa
Anh say!

KHÚC RU LÁ CỎ

                                                  Nguyễn Hải Triều

Khi lá cỏ ủ hạt sương trong ngần
Tiếng dế non mài dấu chân ngày lặng
Khi ngôi nhà ký ức có nhiều bờ phên trắng
Tôi nghe gió thổi bốn bề!

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

CHIỀU MUỘN

                                                Nguyễn Hải Triều

Mắt lá thâm quầng hoài niệm về cơn gió cuối ngày
Cổ tích đám mây mang hình thiếu nữ
Dòng sông trôi. Những cánh hoa màu chiều phai nắng
Và tình yêu của em!

QUÊ CHỒNG

                                                                    Nguyễn Hải Triều


                                          Cánh cò trong câu ca dao
Lảng đảng sương chiều
Phía mù khơi có mưa nguồn chớp bể
Như dòng sông chảy xuôi muôn đời vẫn thế!

ĐÊM SÔNG BUNG (*)

Nguyễn Hải Triều

Vách núi nghiêng xoè tay nương bờ sóng
Lờ mờ sương giăng như thể vô cùng
Xào xạc tôm càng gõ đá
Ngồi đợi trăng nghe đêm sông Bung

HÀ TÂN (*)

Nguyễn Hải Triều

                                       Ngã ba sông
Ai về Ba Bến
Bên lở bồi, bến thương bến đợi
Câu gởi cho người có một bến lòng tôi

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

KHÚC RU THÁP CỔ

           Nguyễn Hải Triều

Về nghiêng bóng tháp rêu xưa
Chung chinh tôi khát cơn mưa cuối ngày
Nhẹ nhàng em nét chân mày
Ẩn vào thành quách dấu tay muôn trùng

CÁ CHUỒN - MÍT NON XỨ QUẢNG

                              Trần Kim Ánh
                              "Ai về nhắn với bạn nguồn
                                      Mít non gởi xuống cá chuồn gởi lên".
                                                                       (Ca dao)                                                                                                                                                             
       
Câu ca dao mộc mạc, giản dị mà ba tôi thỉnh thoảng đọc cho chị em tôi nghe hồi còn nhỏ, tôi cứ nhớ như in. Tôi cảm nhận lúc ấy rằng câu thơ suông vần, hay hay. Để rồi vài chục năm sau khi lớn lên tôi mới hiểu ra rằng, ngoài việc nói về sự gắn bó tình cảm thủy chung giữa hai miền núi và biển của quê tôi, câu ca ấy còn muốn kể với mọi người một món ăn dân dã, đậm đà chất Quảng Nam mà không nơi nào có được là cá chuồn kho với mít non.

GỞI SÔNG TIỀN

                                       Nguyễn  Hải  Triều     

             
Ai hắt lên trời muôn vạn mắt khuya
Lạ lẫm giữa chập chờn sóng nước
Lặng im nghe đêm hư thực
Mênh mang Tiền Giang không hẹn bữa tôi về

KHOẢNH KHẮC BIỂN

                                  Nguyễn Hải Triều
                                                               (Gởi Hà Tiên)


Thức cùng Hà Tiên nghe biển hát
Màu sao khuya hay mắt em tôi
Em mải miết như sông một mình ra biển
Vỗ vào tôi câu ước hẹn lở bồi

KHOẢNG TRỜI TÔI CHƯA QUA NƠI EM

                                               Nguyễn Hải Triều

Khoảng trời tôi chưa qua nơi em
Mây có trắng ngọc ngà nỗi nhớ ?
Trăng phía núi khúc độc hành muôn thuở
Đợi chờ đời em..

GIÊNG HAI

                    Nguyễn Hải Triều


Chạm cốc vào vầng trăng mùa cũ
Sóng sánh men tràn kí ức tuổi xa
Thoáng hiện khuôn mặt bạn bè
Đang giữa quê sao vẫn nhớ nhà

CÁI ĐẸP CỦA GIẤC MƠ VÀ TỰ DO

                                       Huỳnh Minh Tâm

Cuộc sống của mỗi người riêng biệt kỳ lạ, tuyệt vời đến mức chúng ta  ngỡ đã hiểu, đã đào sâu, sâu đến mức…dường như chúng ta lại biết rất ít về đối tượng- chính ta hoặc những người thân yêu, gần gũi, và chính đây là cội nguồn của thi ca ?  Thi ca kết duyên với cái chưa biết, khó dò, những giấc mơ và tự do. “Lưng chừng nắng với mênh mông/ lặng im sông chảy mà không nói gì/ hình như lau cũng gầy đi/ lơ thơ tóc muối người đi sông buồn/ tháng năm chớp bể mưa nguồn/ mây còn trắng để trời buông nắng ngàn” (Bài lục bát gửi sông). 

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

MƯA XUÂN

                                      Nguyễn Hải Triều


Vô  thường
gõ nhịp ly tao
Rượu quê
đôi hớp
khi nào tỉnh say

GIAO MÙA

Nguyễn Hải Triều


                      Lãng đãng bên đời một chút sương mai 
                      Rét ngọt gói tình vào sợi cỏ
                      Tơ vàng hong tay em mây ngàn vá gió
                      Thơm tho mùa xuân qua sông

KHÚC XUÂN

                  Nguyễn Hải Triều

Lỡ làng chi rồi đông cũng già
Khi lá úa chẳng còn ai khóc
Ướt át hết dính chặt vào đất
Sớm nay cỏ hát với mùa xuân

VẪN MỘT GÃ RƠM RẠ MÙA THAO THỨC GIÓ THỜI GIAN

                                       Trần Văn 

          Ngọn gió ký ức thổi vào thân phận thổi vào thời gian
          Khói rạ  tháng bảy tháng ba mờ cay mắt nắng
          Đường ra bến sông xiêu vẹo những mái nhà
          Cơn mưa giông và câu đồng dao cong vòng nhớ quên ... 
          Tôi về  rồng rắn khúc hát mình với ta
          Lở  bồi đời sông. Đêm bờ  xa sậy lau cởi trần bão táp

TẾT QUÊ

                                                               Tản văn Nguyễn Hải Triều
                                 "Dù ai buồn khổ tới đâu
                                  Trong ba ngày tết giải sầu làm vui..."
                                                             (Ca dao)
Khi những cơn mưa dai dẳng cuối mùa không còn làm tình làm tội trên  vùng đất sương sa, nắng bụi, mưa bùn của quê tôi. Khi ngọn gió tàn đông se se lạnh bắt đầu trở giấc giao mùa. Thời vụ cũng đã xong xuôi, chồi xanh mạ non trên đồng nhú đọng giọt sương buổi sớm. Màu nắng vàng ươm rực những tia vui trong mắt người lớn khi đã tạm qua đi những lo toan đời thường cơm áo; rực sáng trong mắt trẻ thơ hồn nhiên say mê tô vẽ khung trời thần tiên... tất cả gợi lên bao háo hức về một mùa Xuân thắm tươi hoa trái, niềm vui, hạnh phúc dâng tràn... Như một điều hiển nhiên, chẳng ai bảo ai, già trẻ gái trai quê tôi, họ gác lại bao bận rộn nông tang cố hữu và bắt đầu nghĩ đến những công việc tới, chuẩn bị cho đón tết Nguyên đán đầu năm.

THƠ GỞI MÙA XƯA

                                Nguyễn Hải Triều

Gom hy vọng mùa màng chờ kỳ sinh nở
Cha với đồng sâu sương sớm nắng chiều
Bươn bả âu lo bến sông bãi chợ
Mẹ gánh đêm ngày bầy khói rạ liêu xiêu...

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

BIỂN

                              Nguyễn Hải Triều     

         
Gối đầu lên ngọn gió
Lắng nghe sóng kể lời ngàn năm
Biển như em bao giờ cũng vậy
Rất gần và cũng đổi xa xăm

CÂU GỞI MỘT DÒNG SÔNG

     Nguyễn Hải Triều            
                                    (Gởi Th.)


Em son phấn tươi nguyên màu thiếu nữ
Chờ xuân về một đóa cười duyên
Ta chúc cho em câu gì được
Cô gái ngoan hiền như nước sông Tiên

CHUYỆN CỦA THƯỜNG

                  Truyện ngắn  Nguyễn Hải Triều

     " Chú ơi! Gài lại cái chân chống đi, coi chừng nguy hiểm đó!"
      Nghe tiếng người nhắc mình phía sau, Thường hạ tay ga cho xe đi chậm lại, đưa gót chân hất nhẹ cái càng chống. Bóng chiếc wave màu xanh lướt tới, khuôn mặt của cô gái trông quen quen, chiếc áo màu tím than đằm thắm, mái tóc dài chấm vai lất phất trong gió sớm. Cô nhìn Thường mĩm cười thân thiện. "Biết đâu cô ấy là bà con họ hàng của mình cũng nên"- Thường nghĩ vậy. Anh chưa kịp nói lời cảm ơn thì cô đã cho xe quẹo vào cổng chợ mất hút.