Lặng lẽ Tam Kỳ tôi với cỏ
Sương lang thang mơ hồ chân trời
Trăng mắc cạn nơi bờ núi
Quán xá xênh xang tôi mắc cạn nụ
cười
Con đường im lìm ngã bốn
Phố phường hồn nhiên đêm hoang
sơ
Bến bãi lòng tôi nỗi buồn neo
đậu
Chút hạnh phúc cô đơn và đợi chờ
Một tôi Tam Kỳ và mây
Bềnh bồng tóc bay lưng người gió
níu
Bước chân lạ gót mòn vương víu
Thoảng hương lan nhà ai bâng
khuâng
Thèm chút lặng yên cổ tích
Để có lần em hát với mênh mông
Biển cũng lạ. Vô tư là sóng !
Tôi hóa ngây ngô như đứa hài
đồng
Lặng lẽ Tam Kỳ và gió
Mắt dõi xa xăm em phía cuối trời
Thức cùng chiêm bao đôi bàn tay
ấm
Một mình tôi câu hát cũ... thưa
người !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét