Nguyễn Hải Triều
Vách núi nghiêng xoè tay nương bờ sóng
Lờ mờ sương giăng như thể vô cùng
Xào xạc tôm càng gõ đá
Ngồi đợi trăng nghe đêm sông Bung
Ánh mắt vành môi trẻ măng thôn nữ
Màu thời gian trêu ngươi bụi phấn son
Sông Bung ngày em chưa nhan sắc
Chờ mong ai hò hẹn với cỏ ngàn
Dẫu Thác Cạn có tình em đầy ắp
Xa lắc ngày xưa tôi mê mải tiếng gà
Hớp rượu đế sông tròng trành hư ảo
Mềm môi say rìa cỏ lau sương pha
Đậm đà dâu da mặn mà khoai sắn
Đêm hoang sơ gió rừng đi lang thang
Bến Đầu Gò rủ mây về phơi áo
Bờ má cô xuân lảng vảng thật gần
Mấy chục năm chưa lần bến cũ
Uống cạn ly trong vắt tiếng em cười
Con mang tát gọi tình mùa nước lớn
Vẫn đằm thắm trôi
đêm sông Bung ơi !...
(*)
Nhánh sông đầu nguồn Vu Gia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét