Nguyễn Hữu Vĩnh
Bữa về tôi gặp lại tôi
Trắng màu ký ức lở bồi … với sông.
(Bài
lục bát gửi sông)
Đọc "Lời ru lá
cỏ", đầu tiên tôi chạm phải một sự đồng nhất giữa cái tôi của nhà thơ với dòng
sông. Ấn tượng ấy trở thành sứ giả dẫn dắt tôi vào thế giới thơ Nguyễn Hải
Triều, mở ra một cõi lòng, một cõi thơ mênh mông sông nước.
Nhặt
lá ghi thơ thả xuôi dòng sông mẹ
Gửi
làng xưa mây trắng vắt ngang trời
(Nghe phôi pha)
Với Nguyễn Hải
Triều, sông đã kiến tạo nên một sắc điệu riêng cho thơ anh vừa dịu dàng vừa sâu
lắng. Sông là thi ảnh, thi tứ, là cảm xúc, suy tư, là nhịp điệu, thể phách. Từ Rơm
rạ mùa đến Lời ru lá cỏ, vui cũng như buồn, say cũng như tỉnh anh đều
về tắm gội với sông: “Bữa về tao ngộ dòng sông/ Lở bồi nên vẫn rộng lòng nắng
mưa” (Góc quê – Rơm rạ mùa), “Cạn/ Rót nhẹ tay thôi em/ Quê buông con gió
thổi đầy/ Sông lơ mơ cánh buồm/ Lơ thơ bóng chiều/ ngất ngưỡng/ anh say” (Say)…