Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

THƯƠNG TẰM NGỮA ÁO BỌC DÂU

                         Nguyễn Hải Triều 

Quê tôi từ xa xưa người dân với nghề nông chân lấm, tay bùn, một đời bám ruộng mà sống, họ bình dị, chân thật, thủy chung không ước vọng xa vời:
Ai ơi chớ phụ nghề nông
Đồng cao ruộng tháo ra công cấy cày
Chân bùn tay lấm càng hay
Có khi vất vả, có ngày phong lưu
Và ngoài ruộng lúa, nghề trồng dâu nuôi tằm cũng được phát triển từ bao đời, được xem như nghề truyền thống.

AI VỀ THĂM QUÊ TÔI

Tổ khúc dân ca Khu Năm 
                                            Nguyễn Hải Triều

         (*) Tốp diễn 5 người
                *Nhạc mở: Vui tươi trong sáng
Tốp: (Ghẹo vàng anh)
Nắng bên sông làm tung tăng con sóng
Ngọn gió nồm xào xạc bơ dâu
Quê hương giờ bao thay đổi
Hạnh phúc tràn ngập niềm vui
Tung tăng đàn trẻ miệng nở hoa cười
Xây đời no ấm đẹp tươi, đẹp tươi bốn mùa...

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

KHÚC RU THÁNG TƯ

        Nguyễn Hải Triều
                                (Gửi Hạnh)


   Chúng con về ngồi hát lại khúc ru
   Cái thuở mắt cá xanh dập dờn sóng mặn
   Thao thức mùa xưa ầm ào biển động
   Câu ầu ơ nghe gió cát nỗi niềm

ĐIỀU THÚ VỊ TỪ MỘT CÂU HÁT RU

                          Nguyễn Hải Triều

            Tôi cũng như bao đứa trẻ được sinh ra từ một vùng quê bên sông Vu Gia. Quê tôi ngày xưa còn nghèo lắm, nhưng chúng tôi lại được may mắn lớn lên trong tiếng ru hời dìu dặt của mẹ, của bà. Tôi thuộc rất nhiều những câu hát ru xưa và chúng đã đi vào máu thịt, nhân cách, tâm hồn, cuộc đời của chính mình tự lúc nào chẳng biết. Chỉ hiểu rằng những lời ru ấy luôn chắp cánh cho chúng ta bay cao, bay xa với bao nhiêu tình yêu thương dạt dào về quê hương, về cội nguồn; làm hành trang ta bước đi trên những nẻo đường phong trần gió bụi.

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

TÚ QUỲ - DANH SĨ QUẢNG NAM

           Nguyễn Hải Triều

            Tú Quý tên thật Huỳnh Quỳ. Ông sinh ngày 26 tháng 6 năm 1828 (tức 15 tháng 5 năm Mậu Tý), niên hiệu Minh Mệnh thứ 9, tại làng Giảng Hoà, tổng Quảng Hoà, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam. Sau này làng Giảng Hoà được sáp nhập vào xã Đại Thắng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam.
            Ngày đi học, Huỳnh Quỳ thọ giáo cụ tú Trần Thế Thận ở Phi Phú, Gò Nổi, Điện Bàn.
            Lớn lên, mặc dù lận đận chốn trường thi nhưng Tú Quỳ không oán hận. Sau hai lần lều chỏng, hai lần ông chỉ đỗ Tú Tài. Tú Quỳ trở lại quê hương vui với việc dạy trẻ, sống cuộc đời như ông, cha, chú ngày trước.

GIÓ KHÔNG MÙA

         Nguyễn Hải Triều
                                (Gởi Em Đài Các)


Em vô tình
gói ngọn gió thời gian vào chiếc lá
ngọn gió không mùa
không tuổi tên vừa quen vừa lạ
từng đã xuân nắng trổ ấm hoe vàng…

MƯA KỶ NIỆM

              Nguyễn Hải Triều

            Nhớ đất
            trời buông nghìn sợi tóc
            thành cơn mưa
            mát dịu mặt đời
            nắng cháy
            mưa xóa nhòa nỗi khát
            tình yêu đất trời cho cây trái sinh sôi

THI KHÚC BÃO

                         Nguyễn Hải Triều


            Bày đặt làm thằng xa xứ
            Nằm chèo queo trên gác lạ
            Nghe mưa trút xuống đời tơi tả
            Gã gió khổng lồ quất roi vào đêm
            Cơn bão dữ dằn chưa tạnh phía trời em…

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

HƯƠNG NẾP

                      Tản văn Nguyễn Nhã Tiên


             Có một cánh đồng khói thơm mà dường như tôi đi qua không hết bao giờ, thời tuổi nhỏ thì quá đỗi mông mênh đến hồi tóc bạc lại hóa thành vô tận. Cái cánh đồng, hay gọi một cách đầy đủ hơn là khắp cả làng quê của tôi, từ xa xưa cho đến bây giờ, hễ thời gian đến ngày cận kề với Tết là nơi đâu cũng tràn ngập một thứ khói tỏa bát ngát mùi hương. Một thứ mùi hương cũng mộc mạc đơn sơ kiểu “hương đồng gió nội” như trong thơ Nguyễn Bính, chỉ có điều, “hương đồng gió nội” của thi sĩ thì quả mỗi ngày đã “bay đi ít nhiều”, có khi còn bay đi hết sạch sành sanh nữa là, còn cánh đồng khói thơm của tôi thì vĩnh cửu, nó có thể tan vào đâu đó, ẩn vào đâu đó, và đến hẹn là như chim én bay về không trễ một ngày giờ nào.

CHUYỆN CÂU HÁT XƯA

                  Nguyễn Hải Triều


            Tôi được sinh ra từ một làng quê phía tây Đại Lộc, Quảng Nam. Nơi ấy có con nước Vu Gia quanh năm cần mẫn về xuôi, có vườn trái loòng boong vàng mọng cả mùa thu, như nhà thơ Huỳnh Minh Tâm viết: “ Cắn một miếng nhớ em bảy tám mùa vàng”.
            Trái loòng boong trong tròn ngoài méo
            Trái thầu dầu trong héo ngoài tươi
            Thương em ít nói hay cười
            Ôm duyên mà đợi chín mười con trăng…

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

THẠNH MỸ

Nguyễn Hải Triều
                             (Gởi Nam Giang)


 Mây giăng đầu nguồn mờ bóng thời gian
Em rẫy nương, trăng về đợi cửa
Bảy màu vắt qua Khe Dung trầm tư đá sỏi
Nhớ lắm Bến Giằng bữa ấy người đi

HÁT XẠO

HÁT XẠO - BIỂU HIỆN TRÍ THÔNG MINH
TRONG HÒ KHOAN ỨNG ĐÁP QUẢNG NAM
                                   Nguyễn Hải Triều

            Hò khoan đối đáp Quảng Nam là một hình thức hát giao duyên nam nữ của người xưa. Các cuộc hát hò khoan là dịp để trai gái tìm hiểu, quen biết, cảm mến nhau hoặc giải bày tâm trạng. Đã có nhiều bài viết, nhiều công trình của các nhà nghiên cứu, sưu tầm văn nghệ dân gian giới thiệu, đánh giá sâu sắc loại hình này trên các phương tiện thông tin đại chúng nhằm quảng bá, bảo lưu những giá trị văn hóa phong phú, đa dạng từng không thể thiếu trong đời sống tinh thần của vùng đất, con người Quảng Nam qua nhiều thế hệ.

ĐẠI SƠN

           Nguyễn Hải Triều                 
                   (Nhớ bạn bè tôi)  
                    
Khói sương một thời rừng núi
Con đường heo hút gió ngàn
Sông mơ mùa vàng phù sa đỏ ối
Tuổi xuân tôi thức với Đồng Chàm

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

CỎ RỐI

 Nguyễn Hải Triều
              (Gởi Chim Sâu)

Bờ thửa nào em qua mùa cỏ rối
Bàn tay non tơ trổ ước mơ xanh
Giấc mơ bay xiên con đồi rẫy vườn nghiêng nắng
Dấu chân về ngờ nghệch đến mong manh…

GIỌT TRĂNG RƠI

Nguyễn Hải Triều
     (Gởi em Đ.C.)


Giọt trăng rơi bữa hôm ngày cưới
Em hái lo âu bên bờ giếng quê chồng
Nước mắt bỗng dưng làm nhòe vạt áo
Nỗi chạnh lòng trôi dạt tới mênh mông!

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

KÝ ỨC NHỮNG BỜ XE NƯỚC

            Tạp bút của Nguyễn Hải Triều

              Thủy lợi là điều kiện quan trọng để làm nên mùa vàng cho nhà nông. Cha ông ngày xưa thường nhớ nằm lòng câu “nước, phân, cần, giống”. Trong thời đại điện khí hóa nông thôn, việc tạo nguồn nước tưới cho ruộng đồng không còn là chuyện khó khăn trong sản xuất thời vụ hằng năm. Người ta chỉ cần một chiếc mô-tơ cố định, đường dẫn điện và khơi kênh mương là có thể đưa nước lên đồng tưới tiêu hàng trăm mẫu ruộng để vượt qua những cơn nắng hạn kéo dài, cho lúa trên đồng luôn xanh tốt. 

NHỮNG BẾN CHỢ VÀ CHUYỆN VỀ MỘT GÁNH HÁT…

            Nguyễn Hải Triều 
           
 
           Những năm đầu của thế kỷ 20, và có thể trước đó nhiều thập kỷ. Khi đường bộ chưa đóng vai trò chủ yếu làm huyết mạch giao thông nối liền quê xứ giữa các miền ngược xuôi thì đò giang sông nước luôn là nhịp nối bến bờ và tình yêu giữa nguồn và biển.
            Sông dài cá lội biệt tăm
            Người dưng có nghĩa mấy năm em cũng chờ.
            Dọc các triền sông Vu Gia, Thu Bồn…về Đại Lộc, người ta hình thành nên những bến đổ cho khách thương hồ giao lưu, trao đổi hàng hóa với dân bản địa. Tên các chợ Phú Thuận, Bến Dầu, Phú Đa, Phường Rạnh… ngã sông Thu; hay Gia Cốc, Phường Đông, Hà Nha, Bãi Trầu, Hội Khách…miệt Vu Gia đều tấp nập, sầm uất người mua kẻ bán. Các thương lái từ Hội An, Vĩnh Điện, Cửa Hàn…men theo dòng chảy của các con sông.

LỜI RU

                  Nguyễn Ngọc Hạnh            
   

             Lời ru biết gửi về đâu
   Tôi ru trăng lạnh đêm thâu ru mình
   À ơi một cõi phù sinh
   Ru cho trời đất thấu tình biển sâu

MỘT LẦN THÔI

                           Nguyễn Nhã Tiên

              Một lần thôi, chiều không ở lại
một lần thôi, đêm cũng bỏ đi
từ độ ấy những con đường vô tận
gió đợi tin vui làn tóc bay về

BÀI THƠ TÌNH YÊU THÁNG MƯỜI MỘT

 Huỳnh Minh Tâm

bài thơ tình yêu tháng mười một
thơm như gió mướp chuẩn bị ngày vui
lưu luyến gì em ơi
con sông mùa đông tràn bờ nức nở mùa ly biệt

CÓ MỘT TÌNH YÊU THƠM

                  Trần Kim Ánh
Tác phẩm "Nụ hôn" của họa sĩ người Đức Gustav Klimt
             Còn dịu dàng hơn nữa
Khi em nghĩ về anh
Gương mặt trầm ngâm nhớ
Tình yêu làm long lanh
Mái tóc màu sương gió
Đưa nhau về còn xanh...

CHỢT GIÓ

                   Nguyễn Đức Dũng

Bom đạn  lùi về phía xa xưa
phía ký ức một thời  lửa máu
lá đã xanh và sim đã tím
trai gái yêu đương trên nóc chiến hào

ĐẠI NGÀN

(Gởi tặng Trạm biên phòng Nam Giang)
                             Nguyễn Hải Triều                                                                                                        
                                 
Bè bạn với rừng đàn mây di trú
Có thể xanh hơn bóng dáng quê nhà
Dăk Ốc gió Lào se sắt
Người lính biên phòng nỗi nhớ gởi về xa

CHIỀU DÒNG SÔNG

                  Nguyễn Hải Triều

Tôi đi dọc triền sông
Ấm nồng câu hát
Tiếng mẹ ru xưa
Thoảng hương đồng ngào ngạt
"À ơi... ngó lên Hòn Kẽm - Đá Dừng"

KHÚC XUÂN

                                 Nguyễn Hải Triều

Lỡ làng chi rồi đông cũng già
Khi lá úa chẳng còn ai khóc
Ướt át hết dính chặt vào đất
Sớm nay cỏ hát với mùa xuân

THƯỢNG ĐỨC

                         Nguyễn Hải Triều
Tượng đài chiến thắng Thượng Đức

Sẽ mãi là những khúc ca về năm tháng
Có bàn tay mẹ run run cầm vào âu lo và khát vọng
Bữa cơm chiều khuyết mòn nỗi đau
Ngày anh đi lá sầu đông trước ngõ đã xanh màu...

NGHE PHÔI PHA

               Nguyễn Hải Triều
                                     (Kính tặng nhà thơ Vũ Giang)

Qua một thời
Nhặt lá ghi thơ thả xuôi dòng sông mẹ
Gởi làng xưa mây trắng vắt ngang trời
Gói tình em hoang vu gắp ngọn trăng rừng khuyết nửa
Phơi phong chiều từng mùa đếm mưa rơi...

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

VỚI QUÊ

                                Nguyễn Hải Triều

Đi từ làng nhỏ bên sông
Ôm hơi đất ủ khói đồng tha hương
Câu thơ nhặt giữa phố phường
Mỗi trang giấy cứ như vương vấn bùn

TẢN MẠN XUÂN

                         Nguyễn Hải Triều                               

            Những chùm lục bình đau đáu riêng tư
            Tiếng nghé ơ thuở mục đồng xa khuất
            Đêm nỉ non khúc du ca phờ phạc
            Có mảnh quê cài chóp núi lẻ loi

THU

         Nguyễn Hải Triều                                     
   
Chạm vào bậc thềm rêu xanh
Chạm gấp khúc mái hiên đọng màu chiều
Nơi em về không gian đầy gió
Em về ru giấc mơ tàn tích mưa ngâu.

KHÓI

             Nguyễn Hải Triều

            Những sợi khói nấp sau giấc mơ
            bay dọc cánh đồng ký ức
            sợi khói lấm lem
            thơm mùi rơm khô cỏ mục
            em ra đồng bàn chân xướt gió lá non...

HƯƠNG MÙA

           Nguyễn Hải Triều
                                      (Gởi em đài các)

Em gọi tình yêu thơm
Khi nhìn những sợi nắng
                                  cởi trần tắm gió
Mỏng mảnh mai sương
Tan vào hương đồng nội cỏ.
Không gian chỉ còn là vô thanh

DẠ KHÚC CÙ LAO

Thái Bảo - Dương Đỳnh
               (Thân tặng Anh Nguyễn Giúp)

                Nướng cong đêm cù lao
Trái tim ta đốt lửa
Dĩ vãng vàng  chiêm bao
Cạn đi, đừng tiếc nữa!

CŨNG MAY CÒN CÓ DÒNG SÔNG NHỚ NGƯỜI

                                            Nguyễn Hữu Vĩnh 
                       Bữa về tôi gặp lại tôi
                       Trắng màu ký ức lở bồi … với sông.
                                                 (Bài lục bát gửi sông)           
Đọc "Lời ru lá cỏ", đầu tiên tôi chạm phải một sự đồng nhất giữa cái tôi của nhà thơ với dòng sông. Ấn tượng ấy trở thành sứ giả dẫn dắt tôi vào thế giới thơ Nguyễn Hải Triều, mở ra một  cõi lòng, một cõi thơ mênh mông sông nước.
 Nhặt lá ghi thơ thả xuôi dòng sông mẹ
 Gửi làng xưa mây trắng vắt ngang trời
                        (Nghe phôi pha)
            Với Nguyễn Hải Triều, sông đã kiến tạo nên một sắc điệu riêng cho thơ anh vừa dịu dàng vừa sâu lắng. Sông là thi ảnh, thi tứ, là cảm xúc, suy tư, là nhịp điệu, thể phách. Từ Rơm rạ mùa đến Lời ru lá cỏ, vui cũng như buồn, say cũng như tỉnh anh đều về tắm gội với sông: “Bữa về tao ngộ dòng sông/ Lở bồi nên vẫn rộng lòng nắng mưa” (Góc quê – Rơm rạ mùa), “Cạn/ Rót nhẹ tay thôi em/ Quê buông con gió thổi đầy/ Sông lơ mơ cánh buồm/ Lơ thơ bóng chiều/ ngất ngưỡng/ anh say” (Say)…

CỔ TÍCH CON ĐƯỜNG

                  Nguyễn Hải Triều
                          “Đò dọc chợ làng, đò ngang chợ xóm” 

Con đường cổ tích em qua
Bụi gai ngủ ngày mười hai tuổi
Rướm máu bàn chân cơn giông tháng bảy
Có giấc mơ cười con gái chợ quê…

TRÒN TRÒN KHUYẾT KHUYẾT

                       Nguyễn Hải Triều
            1. Cứ  theo mái cong cầu vồng, ta ngất ngưỡng bảy màu bảy sắc. Đi qua những lối mòn cũ rích, nhặt câu cổ xưa ngàn chuyện bao đồng. Con đường ngoằn ngoèo yếu ớt sợi nắng tháng Đông, có vầng mây tinh khôi trải phía non ngàn. Rồi em vẫy gió bỗng nhiên hát lời từ biệt! Rồi em không phải đêm rằm để trăng một nửa đi hoang!

CỎ LÁ RU LỜI

                               Nguyễn Hải Triều


Tôi đem cỏ lá ru lời
Bồng bềnh sông chảy một đời nổi nênh
Gởi người khúc trích nhớ quên
Gởi em trăng gió gập ghềnh câu thơ