Nguyễn Nhã Tiên
một lần thôi, đêm cũng bỏ đi
từ độ ấy những con đường vô tận
gió đợi tin vui làn tóc bay về
Mưa và nắng cũ càng rồi em ạ!
nhớ và quên đã chật cứng tâm hồn
bận lòng gì
thời gian hối hả
rêu bên thềm biếc sắc tịch ngôn
Một tiếng chuông tan giữa lòng im lặng
một dấu chim bay mây xóa đi rồi
em từ buổi thôi thời bướm trắng
bỏ quên tiếng cười tan giữa hồn tôi
Một lần thôi, đã thành vạn kỷ
giọt sương gieo trên bãi cỏ úa vàng
từ bấy, tôi xanh rờn mộng tưởng
gặp ngọn gió nào cũng hỏi xuân sang.
Tháng 12 /2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét