Nguyễn Hải Triều
1. Cứ theo mái cong cầu vồng,
ta ngất ngưỡng bảy màu bảy sắc. Đi qua những lối mòn cũ rích, nhặt câu cổ xưa
ngàn chuyện bao đồng. Con đường ngoằn ngoèo yếu ớt sợi nắng tháng Đông, có vầng
mây tinh khôi trải phía non ngàn. Rồi em vẫy gió bỗng nhiên hát lời từ biệt!
Rồi em không phải đêm rằm để trăng một nửa đi hoang!
2. Lối xanh xưa rủ rê về với đại
ngàn, phiêu du nhớ em ngày mùa sim chín rụng. Ta bày đặt thi nhân gói câu thơ
tím màu hoa tím, hát với mây trời hát với gió trăng; hát với sương mai luống
cải trổ ngồng, con đò thầm thì sóng bến sông bông cà bông bí. Những tàn tro cài
dậy âm xô run rẫy, hô hô một thằng ta ngồi thương nhớ quê nhà.
3. Có còn giấc mơ bay qua thác lộng
bãi bờ? Tròn tròn khuyết khuyết! Có còn gió táp mưa sa trì kéo chấn động cuộc
đời rủi may tịch diệt? Để ta còn quê có mẹ có em! Con đường bảy sắc màu bay vào
xa xăm. Trong ta bất chợt gợi nhớ. Mẹ đã lưng còng tháng năm cực nhọc cánh cò,
lặng lẽ miếng trầu cay mùa màng đỏ ối âu lo!
4. Ta phiêu bạt đường đời bao cuộc
gió. Xốc xoáy hồn Liêu Trai tan vỡ đêm rằm. Trăng mỏi bóng đợi quạnh hiu về
chắp nối, khoảng trời cong mơ xưa buộc rồi mình ta nắm níu muộn mằn…Em thì có
lúc cười reo có lúc mùa hạnh ngộ, ta tưởng chừng xuân xưa khúc khích nụ cười
duyên. Không phải gió hoang không phải mưa sa trên tháp, mà chính em rồi em rất
điệu đàng…
5. Về cố thổ lối xưa không hẹn trước.
Gặp trùng lai em tươi rói xuân thì! Ta như trẻ dậy mùa lên chim ca ríu rít, vẽ
tô trăng muộn, chiều muộn, đời muộn trăm năm. Mạch sống bật rung ngữa mặt tươi
cười đón gió, phút nguyên sinh ta mắc cạn Ánh Trăng Rằm!
Chớm
Đông 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét