Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

GIỌT TRĂNG RƠI

Nguyễn Hải Triều
     (Gởi em Đ.C.)


Giọt trăng rơi bữa hôm ngày cưới
Em hái lo âu bên bờ giếng quê chồng
Nước mắt bỗng dưng làm nhòe vạt áo
Nỗi chạnh lòng trôi dạt tới mênh mông!

 Giọt trăng rơi đêm mỏi mòn dáng núi
Thẳm sâu không lời bờ mắt mẹ hắt hiu
Có câu hát nguồn cơn nỗi nhớ
Rồi sẽ mây xa tiếng chim vịt kêu chiều…

Mẹ thương mùa quê biền sâu bãi cạn
Bàn tay thô gầy gié lúa giêng hai
Mấy bận em cười mắt rau lang ghì nhớ
Đêm gói mưa giông có tiếng mẹ thở dài…

Gập ghềnh đường quê nghiêng nắng
Sóng triền sông em đong dệt khúc ca mình
Cha nhặt khoan câu đờn cò ẩn trắc
Một khoảng trời liêu cống nổi nênh

Rồi tự vời xa cánh chuồn kim hy vọng
Em nghe gió gần thốc tháo trăm năm
Thời con gái cài mộng mơ lên bím tóc
Để mối tình thơ tiêng tiếc trăng rằm

Chừ xa lắc đâu đồng dâu bờ cỏ
Đâu chim trời mỏi cánh những đâu đâu
Em thiếu phụ thương tằm tơ nhớ kén
Mẹ đã muôn trùng đã hóa trăng thâu…


Thu 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét