Nguyễn
Hải Triều
Sẽ
mãi là những khúc ca về năm tháng
Có
bàn tay mẹ run run cầm vào âu lo và khát vọng
Bữa
cơm chiều khuyết mòn nỗi đau
Ngày
anh đi lá sầu đông trước ngõ đã xanh màu...
Sẽ
là ngọn gió hát vào quá khứ
Hoài
niệm con đường bụi mờ dấu chân hành quân
Ánh
lửa bập bùng. Đêm qua sông ngụp lặn bóng trăng vàng
Dòng
sông soi mắt mẹ cười trên bến đò bữa anh sang
Sẽ
là nỗi nhớ khôn nguôi trong mỗi đời người
Về
chiến công năm ấy
Phút
giây anh băng qua hàng rào lùng nhùng thép gai bật máu
Khói
đạn mịt trời nơi cửa mở buổi bình minh...
Sẽ
còn đây Ba Khe Gò Mồ Côi Gò Cấm An Điềm
Tiếng
súng dội vào ký ức
Dội
vào mưa nắng thời gian khát khao ước mơ hiện thực
Hoa
trái đầy cành tình người chín mọng đời nhau
Sẽ
còn dáng tượng đài tạc dấu mai sau
Để
tôi và em và cuộc đời tròn môi câu hát
Thượng
Đức. Khúc ca một thời oanh liệt
Cho
Vu Gia sông mẹ mãi xanh dòng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét