Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016




CHÂN DUNG
Nguyễn Hải Triều

Mỗi chiều bên góc thềm hiên
Mắt trầm tư xa xăm
Đùng đục ngó về một hướng
Phía cánh đồng bãi lau cồn cát bờ sông
Hình như hắn đang mường tượng về một thế giới khác
Nơi mỏi mòn những cuộc đua chen phiêu bạt
Nơi gánh gồng tuổi tác
Già cỗi một khoảng trời xa xăm…


Ngụp lặn chuỗi đời đã mười lăm năm
Ngang tàng tung bờm ngựa chứng
Hắn. Những vết thương trả nợ phong lưu
Sâu hoắm đến tật nguyền
Hắn. Vùng vẫy tình thù cày mòn thân xác
Gầm gừ mắt cay đầy khuyết
Vẫn không ngăn bước hải hồ
Mơ chim trời bạt gió phương mô?

Tôi nhận ra
Có hắn phẩm giá như người
Hơn những dị nhân lé lùn da đen da trắng
Xa lạ với câu nịnh hót
Không múa môi bợ đỡ sum se
Không tô vẽ riêng mình bằng lớp lông óng mượt
Những thói đời thiên hạ khinh khi
Xót kẻ quỳ gối cúi đầu!
Hắn luôn biết sống thẳng băng như sợi chỉ
Bao cuộc chiến giữa đời thường
Sẵn sàng nhe nanh múa vuốt
Ngẩng cao đầu mà đi…

Tôi nhận ra
Hắn ghét cay ghét đắng sự giả dối
Hơn hẳn người đời lòng trung thành vô hạn
Khinh miệt lũ trí trá đa đoan
Phù du giông bão
Sống thủy chung trên cả lẽ thương tình
Hắn im lặng
Nhưng rạch ròi phân minh…

Và cứ thế cứ thế
Chiều chiều bên góc thềm hiên
Mắt trầm tư xa xăm
Đùng đục ngó về một hướng
Ước chi trời cho hắn nói được
Sẽ còn biết bao nhiêu chuyện khóc cười!

Hắn
Lão Mít nhà tôi!...


Tháng 4/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét