Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

RỒI SẼ BÌNH YÊN THÔI EM

6.jpg
RỒI SẼ BÌNH YÊN THÔI EM
Nguyễn Hải Triều
(Gởi em đài các)
Rồi sẽ bình yên thôi em
dù cơn gió thốc mùa bờ sông lạnh cóng
cánh hoa rối tung
đám mây thiên di vần vũ
ngút hơi sợi giông chiều âm âm
vẫn se sắt trong ta nỗi nhớ
tím bầm.

NHỚ NHỮNG THÚ QUÊ

tv.jpg
NHỚ NHỮNG THÚ QUÊ
                                                      Nguyễn Hải Triều

Đã hết tháng tám, bắt đầu qua tháng chín âm lịch rồi mà thời tiết cứ như mùa hè. Người ta nói “nắng tháng tám nám trái bưởi” quả chẳng ngoa tí nào! Cái nắng chát chúa. Trời xanh trong chẳng một gợn mây. Chỉ khác mùa hè là buổi sáng còn nghe chút se lạnh của tàn thu. Mấy năm trước, thời gian này là quê tôi triền miên bão gió, lũ lụt. Nước sông dâng cao tràn lên đồng, tràn vào làng xóm. Nhà cửa vườn tược ngập lụt cả mấy trận liền. Người dân quê tôi vốn quen rồi với nếp thời tiết hằng năm nên không lo lắng mà luôn có tâm thế chờ đợi, vì trong sự cực nhọc chống chọi thiên tai, họ cũng tìm ra những thú vui quê kiểng. Nước lên đồng thì đặt lờ, cất vó, thả lưới, giăng câu. Cứ sắp mùa lụt là nhà nào cũng chuẩn bị các thứ ngư cụ cần thiết cho những thú vui này.
Hai năm rồi quê tôi không biết lụt lội là gì. Cách đây mấy ngày, ngồi với thằng bạn cũ đang công tác trên Thủy điện A Vương, hắn cho biết các hồ chứa nước của tất cả các nhà máy đều đang cạn kiệt “đến đáy”. Mưa trận nào họ đều tranh thủ chứa chứ không có nước cho nhà máy vận hành. Nếu như vậy thì chắc năm này quê tôi cũng không có lụt nữa rồi. Không có lụt, sâu bọ sẽ phá hoại, mùa màng thất bát. Không có lụt, không có thú vui quê kiểng. Chao ôi, mặc sức mà ngồi nhớ…

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

làng.jpg
TIẾNG QUÊ
                                           Nguyễn Hải Triều

Một lần về thăm quê. Buổi chiều yên ắng. Ngồi dưới hiên ngôi nhà cũ, lai rai cùng với mấy người bạn thời thơ ấu; ôn lại những kỷ niệm khó phai đầy gian khó trên miền quê nắng bụi mưa bùn. Bạn tôi không ngớt lời khen quê nhà bây giờ đã khác đi nhiều lắm, bộ mặt nông thôn ngày một đổi mới, đẹp giàu…Mừng vui, đồng cảm với bạn nhưng trong tôi vẫn lây lất chút bâng khuâng về một thời quá vảng. Thiển nghĩ của tôi, quê kiểng thì muôn đời vẫn vậy thôi. Vẫn cứ bàng bạc như mây chiều, vẫn đau đáu nỗi nhớ quắt quay của người đi xa, và…vẫn in đậm những hồi ức không quên của tình yêu xứ sở. Có phải tôi quá cực đoan, quá hoài cổ hay không với niềm suy tư của mình khi tốc độ đô thị hóa đang mỗi ngày làm thay đổi diện mạo xóm thôn. Rồi để mặc bạn bè với những niềm vui mới, tôi một mình lan man về cõi nhớ xa vời với âm thanh của những “tiếng quê”…