Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

HƯƠNG

                    Nguyễn Hải Triều

Em neo đậu hồn tôi phía dòng sông
Lất phất nỗi buồn dáng dấp loài hoa thời gian
Không tuổi tên không sắc màu phiền muộn
Về với hoang sơ mùi hương là vĩnh hằng

NGÀY XƯA

              Nguyễn Hải Triều

Ta về
nhặt nhạnh
thời gian
gói
nắng sương
hỏi cỏ ngàn
xanh chưa?...

MÀU XANH

                Nguyễn Hải Triều

Em lặng lẽ
Bao dung
Cô đơn...
Như một nhành cây
Muốn tự lấp mình
Trong xanh thẳm cỏ lá!

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

BÔNG GÒN

       Nguyễn Hải Triều

Lủng lẳng trưa những trái gòn khô xoà bông
Bạc mái mây khát cơn gió
Bày biện kí ức cây xanh hoa đỏ
Đối diện với mình...

CHUYỆN TRẦU CAU

Nguyễn Hải Triều
Sự tích trầu cau trong cổ tích Việt Nam kể lại câu chuyện thương tâm của hai anh em sinh đôi mà kết thúc là một bi kịch đã cho đời sau một bài học quý giá về tình huynh, nghĩa đệ, về lòng thuỷ chung, son sắt của đạo vợ chồng.
Người Việt chúng ta có tục ăn trầu từ rất xa xưa, ăn trầu để cho răng chắc, ăn trầu để nhắc nhở mọi người học ở người xưa những đức tính cao đẹp như trong chuyện trầu cau; và hình ảnh quê hương bao đời không chỉ có "cây đa, bến nước, mái đình" mà còn có hàng cau tít tắp, dây trầu xanh um bu quanh cây vông hay trên các tường vôi ngôi nhà cổ, để chuyện trầu cau luôn là muôn thuở của làng quê.

PHÍA ẤY BẠN TÔI NẰM

                                                                 Nguyễn Hải Triều

Mịt mờ khoảng trời viễn xứ
Đường xưa đồng đội đâu rồi
Mảnh vá trên vai áo lính
Chiều biên cương khuất lẫn sương trôi

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

KÝ ỨC LÀNG

                                   Nguyễn Hải Triều                                                                                
                                                      (Gởi Phương Trung)


Tôi không được sinh ra ở làng. Những năm chiến tranh khốc liệt, cha mẹ tôi theo đoàn người lưu tán di dân vào tận miền cao nguyên đất đỏ để kiếm miếng cơm manh áo. Tôi cất tiếng khóc trong cảnh tha phương cầu thực của gia đình. Tuổi thơ chỉ man mán hình bóng quê nhà qua ký ức của người cha và lời ru của mẹ: "Chiều chiều ra đứng ngõ sau/ Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều".

KÝ ỨC GIỌT SƯƠNG

          Nguyễn Hải Triều


            Nơi cuối cơn mưa là dòng sông, có tiếng thở dài hụt hơi của gió.
            Con lũ đục ngầu mệt mỏi giấc mơ, hình như đã cạn kiệt khát vọng thác ghềnh mang ký ức cội nguồn ngạo nghễ phiêu linh tìm về dòng sông mẹ.
            Lũ đã đi qua những bãi biền tơi tả bão giông,bỏ lại hoang liêu cỏ mục ngổn ngang xác lá vô thường.
            Đâu là dòng sông nguyên sơ quẫy đạp ký ức?

KHÚC HÁT BẠN BÈ

                                     Nguyễn Hải Triều


Điều chưa kể với em
Tôi mắc nợ cánh rừng hai mươi tuổi
Mây vá trời xanh chiến hào mịt bụi
Cơn sốt vàng da xối xả mưa rừng

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

LÃO KHÙNG

 Truyện ngắn Hoàng Kim 
Chẳng ai biết lão từ đâu tới. Giọng nói của lão cũng không rặt giọng của vùng miền nào mà pha trộn ngữ âm của nhiều vùng đất. Chắc chắn lão phải có một tuổi trẻ dọc ngang đây đó. Tư Can nói như đinh đóng cột rằng lão là một tay anh chị giang hồ đã hết thời, đi tìm chỗ mai danh ẩn tích, tránh mọi sự ân oán. Chín Hề thì cãi, anh chị giang hồ gì lão ấy, chắc lão bị vợ con ruồng rẫy nên chán đời trốn lánh về đây thôi. Mỗi người một ý, nhiều khi nhờ lão mà những buổi nhậu có đề tài rôm rả hơn. Họ mượn lão làm mồi cho những buổi rượu gạo suông với đủ mọi chuyện thêu dệt. Ai cũng như biết rõ về lão. Thật ra chẳng ai biết được một tí chút gì.

MÙA SIM

                     Nguyễn Hải Triều

           
Mùa sim - nhưng không phải trong tôi chút cảm giác bâng quơ, xa vợi, lãng đãng như sương khói chiều thu khi nhớ lại "Màu tím hoa sim" của nhà thơ Hữu Loan; Bài tuyệt tác thi ca ấy đã nhận được sự đồng cảm của bao tâm hồn, và có những nhạc sĩ mượn ý, mượn từ để viết thành giai điệu cho ca khúc của mình kể về một chuyện tình bi tráng thời khói lửa: "Màu tím hoa sim, tím cả chiều hoang biền biệt...", Ngày ấy ở tuổi mới lớn, đọc những câu thơ của Hữu Loan, tôi và bạn bè cũng đã từng mơ mộng, bâng khuâng.

BÓNG

     Nguyễn Hải Triều
                   

                     
                      "Sao Rua chín cái nằm xa
                      Thương em từ thuở người ra người vào"
                                                                    (Ca dao)


Chiều lên bóng đổ hoàng hôn
Ửng vàng chín khúc vui buồn nhân gian
Mây treo xa lắc phía làng
Bóng cầu lối rẽ người sang xứ người

THƯ GỞI NHỮNG EM QUÊ NHÀ

     Huỳnh Minh Tâm

Những người em quê nhà cỏ mật hương cau
Có thể xuân này anh không về bận bịu hái mơ
Quần áo xun xoe ba hoa tiếng lạ
Anh vẫn nhớ em rằng em rất xinh.

CHÙM THƠ BỐN CÂU GỞI MỘT NGƯỜI

            Nguyễn Hải Triều

1. Có thể tên em ngày mai
Sẽ nằm trong nhật ký người đàn ông khác
Em có hiểu giữa bộn bề phụ bạc
Câu thơ anh lạc lỏng biết chừng nào

KHÚC LÁ

         Nguyễn Hải Triều

Em có thể vẽ những vòng tròn
Về ký ức và  khát vọng của chiếc lá
Như mùa màng nói với tôi tình yêu hoa trái
Ở mỗi cuộc đời...

XA XĂM TRƯỜNG CŨ

Nguyễn Hải Triều

                       "Em đi phố huyện tiêu điều quá
                        Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi"
                                                         (Thơ Nguyễn Bính)
Có lẽ câu chuyện nên bắt đầu từ cây vải già cuối làng. Cây vải cổ thụ ấy, lúc nhỏ tôi nghe người lớn trong làng bảo là nó đã đứng đó từ hơn trăm năm rồi. Cái gốc xù xì chằng chịt ngoằn ngoèo vô số cộng rễ nổi trên mặt đất, rễ nào cũng to bằng bắp chân người lớn. Cành lá sum suê, còn thân nó thì bè ra y như một lực sĩ đứng giữa trời phô bày các bắp thịt rắn chắc. Da cây vải xù xì khô cứng, chằng chịt những vết sẹo thời gian; riêng phần gốc lớn đến nỗi cả hai người ôm không giáp vòng tay. Mùa trái chín, từng chùm từng chùm đỏ ươm trĩu xuống, nhìn rực cả một góc vườn.

TIẾNG KHUYA

Nguyễn Nhã Tiên

Chuyến tàu ấy đã khuất vào thăm thẳm
đã non cùng
đã bể tận
đã đâu đâu
sao ngọn đèn vàng trong mắt tôi chưa tắt
mỗi một ánh lên là văng vẳng tiếng còi tàu

MÙA HOA GẠO ĐỎ

Nguyễn Hải Triều

Quê ơi
mùa hoa gạo đỏ
trăng xưa một nửa cuối trời
con sóng vỗ
mạn đò bến cũ
gốc cây già hoa gạo rơi

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

MỘT DẢI SƠN HÀ…

Nguyễn Hải Triều



Khi ta ngồi đếm ngọn gió thốc từng đợt sóng
Vẫy tay gọi trùng dương
Ru em câu hát không lời
Đất nước lượn dài theo hình  tiếng vọng
Một dải sơn hà cầu vồng phía biển xa khơi …

GIẤC MƠ

                 Nguyễn Hải Triều


1.
Bắt đầu từ giấc mơ đêm qua
Tiếng sóng vỗ dội vào trùng khơi
Vỗ vào ký ức bãi cát vàng đang neo thuyền đợi gió
Nơi ấy có Hoàng Sa Trường Sa dang bàn tay mẹ
Nụ cười rung ngàn mây ngư phủ với biển trời

ANH TỪNG SỐNG VÀ ĐÃ YÊU

          Nguyễn Hải Triều

Anh từng sống và đã yêu
Dòng sông quê qua mùa lũ gió
Khói đốt đồng tháng Ba
Bóng mẹ lưng còng nắng đổ
Tiếng cá quẫy giấc chiêm bao
Giật thót đêm hè…

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

NGƯỜI ĐÀN BÀ MÙA XUÂN

           Nguyễn Hải Triều



Đi giữa gian truân
người đàn bà
vầng mây bạc
không dư dã áo cơm
không đói khát
trách mình phung phí những câu thơ

NHỮNG NGỌN GIÓ KHÔNG MÙA

Đỗ Thượng Thế
              (tặng tác giả tập thơ Ngày không trở lại)


Ra đi từ đêm thắt ngực
những ngọn gió không mùa
bây giờ đã đến
chúng bừng ấm lên
hơi ấm của chùm bông dủ dẻ
thuở nghi lễ mục đồng
thắp rền ran bãi cồn vàng rực
xa ngái cánh đồng

NGỠ

                                  Phụng Lam


                    Gối trăng
                    Ngủ với ao làng
                    Gác tay chạm sóng đò ngang nhớ mùa
                    Nước xuôi
                    Sông ngậm ngùi xưa
                    Bến khuya lặng vắng- sương thưa hai bờ

ĐỨA CON CỦA LÀNG

                Truyện ngắn của Nguyễn Hải Triều
 
Muốn đến Hóa Quảng, trước đây phải đi qua bến đò ông Bốn cái bến đã có bao đời nay, từ cái ngày đoạn sông được khơi nguồn để nối với Thu Giang thành bến Vân Hồ, mênh mang mây nước thi ca. Nghe đâu ông Bốn là thế hệ thứ tư trong gia đình làm nghề đưa đò qua đoạn sông đào này. Khi nhà nước cho xây cây cầu hiện đại, ông Bốn phải bỏ cái nghề truyền thống đã bao năm gắn bó với mình . Được xóm làng giúp đỡ ông chuyển sang chở cát xây dựng. Người ta bảo giao thông là huyết mạch của văn minh thật chẳng ngoa chút nào.

BIỂN KHÁT

Nguyễn Hải Triều


Nghìn trùng mùa xoè tay trắng cát
Ôm ấp từ em nợ sông suối đầu nguồn
Những lở lói phù sa ghềnh thác
Giang ngực trần biển lọc sóng xanh trong

BẠN TÔI

                 Nguyễn Hải Triều         
          Ngày bạn về
          Gió nắng mừng người quen,đồng thơm rơm rạ
          Cỏ ôm bàn chân(đôi chân nương nạng gỗ)
          Vai liêu xiêu lệch cả góc trời chiều
          Bạn tôi về
          Mẹ khóc