Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

KÝ ỨC GIỌT SƯƠNG

          Nguyễn Hải Triều


            Nơi cuối cơn mưa là dòng sông, có tiếng thở dài hụt hơi của gió.
            Con lũ đục ngầu mệt mỏi giấc mơ, hình như đã cạn kiệt khát vọng thác ghềnh mang ký ức cội nguồn ngạo nghễ phiêu linh tìm về dòng sông mẹ.
            Lũ đã đi qua những bãi biền tơi tả bão giông,bỏ lại hoang liêu cỏ mục ngổn ngang xác lá vô thường.
            Đâu là dòng sông nguyên sơ quẫy đạp ký ức?

            Những giọt sương đầu mùa đỏng đảnh, ngọn lá non vô tư sau mưa dạo bùn ánh lên hạt nắng yếu ớt chớm đông, lơ mơ tiếng chim lạnh cóng vừa thức dậy khát khao bầu trời cao rộng.
            Một giọt sương nhẹ nhàng buông rơi trong không gian hóa thân vào dòng lũ,vô tình hay liều lĩnh để chẳng còn được long lanh ngần sáng thuở từng không hư vô ảo ảnh.
            Dòng lũ cứ lang thang tìm về sông mẹ, mang theo giọt sương dọc đường phù du. Ôm ấp khát vọng, hoài niệm  riêng mình sự trong ngần thân xác bẩm sinh.
            Nơi con lũ đi qua, có ai đã nhìn thấy những hạt phù sa di trú đang ủ mầm luân hồi trên cỏ mục?
            Giấc mơ bình minh cây lá xanh đời...
                                                                                           N.H.T.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét