Đỗ Thượng
Thế
Ra đi từ
đêm thắt ngực
những
ngọn gió không mùa
bây giờ
đã đến
chúng
bừng ấm lên
hơi ấm
của chùm bông dủ dẻ
thuở nghi
lễ mục đồng
thắp rền
ran bãi cồn vàng rực
xa ngái
cánh đồng
phập
phồng buổi hừng đông
nhịp thở
thời nông dại
thời chói
sáng và lặng trầm
hồn nhiên
ngút ngàn câu hát
của người
đàn bà mắt nói
chúng đã
đến
dằng dặc
lời thương
lời đánh
mất
lời khát
khao vỗ sóng chân trời
lời hạnh
phúc tinh khôi
lời vầng
mây phát tán
chúng đã
đến
như đã
từng đi
lộng lẫy
cánh bướm
rồi dần
dần tan vào ánh sáng
những ý
nghĩ đã thiếp
để khi
đâu đó...
chập chờn
chập
chờn...
Đ.T.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét