Nguyễn
Hải Triều
Nhớ đất
trời
buông nghìn sợi tóc
thành
cơn mưa
mát
dịu mặt đời
nắng
cháy
mưa
xóa nhòa nỗi khát
tình
yêu đất trời cho cây trái sinh sôi
Gió
nâng nhẹ
bờ
tóc xanh bối rối
em
đứng bên chiều
mây
và tóc hôn nhau
mây
thành sông
tóc
em là con suối
chảy
giữa lòng anh trăm điệu nhạc không lời
Tóc
nối đất trời
cho
nhân gian hạnh phúc
những
mùa mưa
nhòa
kỷ niệm cơn mưa
anh
chẳng hiểu
nghe
lòng anh thổn thức
em
đứng bên chiều
mây tóc xõa ngày xưa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét