Nguyễn
Hải Triều
(Kính
tặng nhà thơ Vũ Giang)
Qua một
thời
Nhặt lá ghi
thơ thả xuôi dòng sông mẹ
Gởi làng
xưa mây trắng vắt ngang trời
Gói tình em
hoang vu gắp ngọn trăng rừng khuyết nửa
Phơi phong
chiều từng mùa đếm mưa rơi...
Qua một
thời
Sóng vô
thường xô nghiêng ngày sông trở gió
Đứng giữa
thinh không chấp tiếng sự đời
Vốc đa đoan
ném vào cây cỏ
Đợi mùa lên
xanh nghít trời quê!
Qua một
thời
Tạc xuống
nhân gian câu thơ kẻ sĩ
Trắng cước
phiêu bồng trắng đêm mắt thức
Xuôi ngược
sắc huyền con chữ chung chinh
Bạc thời
gian nghe phôi pha lắng đọng riêng mình
Đến vỗ đời
ta
Nắng ấm mắt
cười bình minh thức gió
Khúc ru quê
xưa xăm cả những gì còn lại
Câu thơ
trên lá mảnh trăng rừng dòng sông và tiếng gọi
Lộc biếc
mùa xuân thơm thảo quê ơi!
Tháng
12.2010
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét