Nguyễn Hải Triều
Chúng con về ngồi hát lại
khúc ru
Cái
thuở mắt cá xanh dập dờn sóng mặn
Thao
thức mùa xưa ầm ào biển động
Câu
ầu ơ nghe gió cát nỗi niềm
Phố xá chiều nghiêng nắng
chênh vênh
Cay
đắng nợ áo cơm một đời tất bật
Mẹ
gánh cá chợ rong bữa thưa bữa nhặt
Có
tiếng cười cha níu giữ những ấm nồng...
Câu ru nào từng gửi giữa mênh mông
Cho
con lớn lên biết yêu thương san sẻ
Hiểu
thấu được trời xanh kia mưa ngàn muối bể
Một
chút riêng tư cũng chẳng chọn cho mình!
Câu ru nào đá hát gọi bình minh
Lục
bình trôi ầu ơ cá thu cơm trắng
Biển
vẫn thế mù tăm, biển lặng
Sợ
ngày sau con gái lấy chồng xa...
Con đường đi từ cõi phong ba
Đôi
tay trắng rủ trần ai về cát bụi
Dạy
con biết thương người, đừng nghe lời gian dối
Ghét
đố kỵ hơn thua phải rộng lượng bao dung
Trong sâu thẳm cội nguồn từ cõi vô biên
Lời
Người ấm nồng chan chứa
Nỗi
đau mẹ già giờ đã thành vết cứa
Chiều
nghiêng chiếc bóng đơn côi
Ngoài khơi kia hình như biển cũng bạc đầu!...
Tháng
4.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét