Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

NHƯ THỂ... CHIỀU RƠI

tr.jpg
NHƯ THỂ…CHIỀU RƠI
Nguyễn Hải Triều

Câu thơ viết ngày tôi trở lại
đường quanh co
đường mê mải sương mờ
hàng cau vàng mơ dậy hương
cổ tích mùa em son phấn
mùa em đương thì hoa trăng rộ mật
những vườn xưa thủy mặc bức tranh quê…

HÒN KẼM ĐÁ DỪNG

song1.jpg
HÒN KẺM – ĐÃ DỪNG
Nguyễn Hải Triều
“Ngó lên Hòn Kẻm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi…”

Từng nếp gấp rêu xanh
núi lộn trần mây mài bóng ký ức
gió mù sơn khê…
vách đá phong trần tháng năm cau mặt
sông chùng chình đi ở
bậu về!

CẤM THỊ

kmk.jpg
CẤM THỊ ­(*)
Nguyễn Hải Triều
(Nhớ bạn bè thời thơ ấu)
Nhặt chút chiều rơi bến cũ
Dốc nghiêng rong rêu thung xanh
Khói lam mắt ướt thung vàng
Em níu dựng trầm tư bờ rẫy
Se sắt thu về
Anh hỏi người?
Cấm Thị bâng khuâng…

ĐẠI BƯỜNG

x.jpg
ĐẠI BƯỜNG
Nguyễn Hải Triều

Có một giấc mơ từng chảy dọc đời tôi
nõn nà cây trái
xanh như núi như cỏ hoa
trắng phau thác ghềnh đồng bãi
se sắt ngày thu nắng trổ hương làng
con chim theo bầy rộn lời ríu rít
mùa sang…

ĐI DỌC TRIỀN SÔNG

               gs.jpg
ĐI DỌC TRIỀN SÔNG …
                           “Đi dọc triền sông
                             Nghe mênh mang bềnh bồng câu hát
                            Lời mẹ ngày xưa dịu ngọt
                            Ngó lên Hòn Kẻm đá dừng…"                                                      
                                                                Nguyễn Hải Triều

Đi trên những chiếc xe máy bon bon theo đường cái lớn, đưa chúng tôi một mạch qua cầu Giao Thủy, cây cầu nối đôi bờ Duy Xuyên – Đại Lộc; nối ước mơ, hiện thực của bao thế hệ người dân nơi đây. Trong tôi chợt mênh mang giai điệu của một bài hát cũ thời đi bộ đội: "Chiếc cầu là nơi hò hẹn của đôi ta/ đêm trăng sáng trên cầu anh thổi sáo/ đêm trăng sáng chân cầu em giặt áo/ nhịp cầu nối những bờ vui…/ Anh vào bộ đội làm cầu treo qua suối/ anh bắc cầu phao qua khúc sông sâu/ anh nối nhớ thương bằng những nhịp cầu…". Chiếc cầu trong bài hát cũ, ngày xưa đã khắc khảm trong tôi và những người lính tình nguyện nơi chiến trường xa xứ nỗi nhớ quê hương, nhớ mẹ, nhớ em…và bao kỷ niệm ngọt ngào. Còn đi trên cây cầu hiện đại hôm nay, trong mỗi chúng tôi lại tràn lan một niềm cảm xúc khác. Cầu đã nối, chắp cánh cho quê xứ vươn tới những tầm cao no ấm đẹp giàu; nối những bãi bờ cách ngăn nhiều chục năm của một tình yêu mà cội nguồn là những câu hát ru xưa thấm đẫm tiếng lòng: “Ai về nhắn với bạn nguồn/ mít non em gởi xuống cá chuồn anh gởi lên…”.

LY CAFE KHÔNG ANH

images (3).jpg
LY CAFÉ KHÔNG ANH…
Nguyễn Hải Triều


Khi giọt buồn như nỗi nhớ
Se sắt mưa thu
Lạnh lùng mùa Ngâu tháng Bảy
Ngồi đếm từng sợi yêu thương len qua đám lá
Len qua những rối rít muộng màng
Em
Nơi góc trời nhỏ mây che
Em
Vô tư không có anh
Lung linh nâu
Những giọt cà phê…

PHƯỜNG RẠNH

ly.jpg
PHƯỜNG RẠNH
Nguyễn Hải Triều

Bóng sông chùng chình bóng mây
Một bữa đường xa ngày tôi Phường Rạnh
Hun hút bụi bặm non ngàn
Hun hút miền cổ tích
Gió rát mặt phù du đợi chông chênh bờ sóng
Làng bên kia sông mờ sương
Làng bên này sông níu dựng vách phiêu bồng…

MỘ CHỒNG NÀNG HỌ ĐẠM

dc.jpg
Truyện ngắn
                      MỘ CHỒNG NÀNG HỌ ĐẠM
Nguyễn Hải Triều
“Sè sè nắm đất bên đường
Rầu rầu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh…”
Nguyễn Du

1. Người ta kể rằng cách nay hàng vài thế kỷ, Ngũ Châu là một vùng quê không mấy trù phú, dân cư thưa thớt. Các cư dân từ phương Bắc vào đây sinh cơ lập nghiệp, sống chủ yếu bằng nghề nông. Đa phần quần tụ dọc hai bờ sông Nhự, Họ khai hoang vỡ hóa, biến nơi “con chim kêu cũng sợ, con cá vùng cũng kinh” thành một miền quê đông vui, êm ấm. Từ đây, một số dòng tộc dưới Hội An, Vĩnh Điện dù đã lập nghiệp lâu đời ở đó, nghe tiếng đất đai Ngũ Châu tốt tươi cũng vận động con cháu của mình lên định cư; trong số những người này có tổ tiên của họ Hán. Do chí khú, cần mẫn làm ăn, nhiều chục năm sau, dòng họ Hán đã trở thành một dòng họ lớn tăm tiếng của vùng đất năm tổng một làng. Trong số con cháu của họ Hán sau này có người cháu đích tôn là Hán Văn Tùng, lý trưởng làng Nhị.

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

GIAO THỦY

           

GIAO THỦY
Nguyễn Hải Triều

Em thả trôi câu ca qua bờ Giao Thủy
Tiếng lòng xưa đâu?
Gọi mờ sương bến đợi
Gọi núi thẳm sông dài gọi hàng tre nghiêng gió thổi
Lơ ngơ một tôi mắc cạn khúc sông này!

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

SẼ NHƯ GIÓ THỔI...

SẼ NHƯ GIÓ THỔI …
Nguyễn Hải Triều
 (Gởi Khâm Đức)

Quàng tay ôm giọt nắng hoang sơ
nụ gió tràn lan rộ cánh rừng cổ tích
sao lạ thế em?
quán núi mờ sương nghiêng vách
nghiêng nghiêng hàng cây
để nghe rơi rơi
giữa mông mênh tiếng chàng chạc kêu chiều…

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

CÓ AI ĐÓN EM VÀ GIÓ THU



CÓ AI ĐÓN EM VÀ GIÓ THU
Nguyễn Hải Triều


Khi mùa ươi về rực đỏ cánh rừng
em mặc áo mây cho xanh trời xanh núi
con đường lẫn vào bóng khuya
thác hát lời trường ca rừng đại ngàn trăng gội
đêm thì thầm nguyên sơ
rơi rơi nhẹ tênh
giữa làn sương tha thẩn trắng mờ…

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

NHỮNG CÂU THƠ ANH VIẾT MUỘN MÀNG

                  hk3.jpg

                       NHỮNG CÂU THƠ ANH VIẾT MUỘN MÀNG
                     

Những câu thơ anh viết muộn màng
Bỏ đâu đó phía đầu sông cuối bãi
Bỏ đâu đó nơi khoảng trời xa ngái
Gió tạt đông tàn phơ phất mây thu

Câu thơ mốc meo rêu phong sa mù
Cũ rích một thời sương chùng áo bạc
Quên mất lối em đi cỏ hoa thơm hương
Chỉ nhớ phía xa nẻo trời lưu lạc

CON MÍT NHÀ TÔI


Truyện ngắn:
CON MÍT NHÀ TÔI
                                                                                                                        

Sau vụ con Bợm bị bọn cẩu tặc bắt trộm, cả nhà ai cũng tiếc. Thằng con trai tôi bỏ ăn uống, hắn khóc như người thân qua đời. Một buổi tối, tự nhiên thằng con nói với tôi: “ Ba, con biết con Bợm đang ở đâu rồi!”. Rồi như để lý giải điều đang suy nghĩ, hắn lấy giấy bút ra ngồi vẽ. Trong bức tranh, con chó Bợm mọc hai cánh, dưới chân là những chùm mây trắng phơ phất; và không chỉ con Bợm mà cả những con chó trước đây như con Ky, con Mỡn (đều đã chết do bệnh hoặc do bị bắt trộm), chúng nó đều mọc cánh và bay lên trời theo trí tưởng tượng của con tôi. Hắn nghĩ, người hiền luôn gặp điều lành, những con chó vô tội kia khi chết tất yếu phải lên trời. Có được đứa con mà tâm hồn trong sáng, suy nghĩ nhân hậu như vậy ai chẳng mừng. Rồi thằng con tôi lấy bức tranh vẽ của mình, cài lên chỗ góc học tập, hằng ngày nhìn ngắm.