Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

SẼ NHƯ GIÓ THỔI...

SẼ NHƯ GIÓ THỔI …
Nguyễn Hải Triều
 (Gởi Khâm Đức)

Quàng tay ôm giọt nắng hoang sơ
nụ gió tràn lan rộ cánh rừng cổ tích
sao lạ thế em?
quán núi mờ sương nghiêng vách
nghiêng nghiêng hàng cây
để nghe rơi rơi
giữa mông mênh tiếng chàng chạc kêu chiều…


Lẻ loi thung vàng  
ai đợi mùa xanh cô liêu
lạ lẫm phía tôi mưa xuân lấm láp
vội vàng phía tôi nỗi buồn đá cuội
non xa đậu bờ trăng khuyết
non xa xao ánh mây ngàn
chút mơ hồ Khâm Đức được còn em…

Nhớ mùa hoa ươi gió trút đỏ rừng
nhớ lá hát vàng ươm
vắt qua vai người những con suối mát trong
để em tôi sử thi giấc mơ huyền thoại
còn không mái nhà sàn chênh chao vách núi
còn không?
Ai cõng mây lên nương mỗi câu hát em cầm…

Tôi biết sẽ trường ca không lời
sẽ như gió thổi trăm năm
để được ngó truông ngàn
được lơ ngơ bến vắng
ừ, bỗng nhiên một con đường tĩnh lặng
đã trải dài màu hoa ban tím phơi phong
giấc mơ của sông xa trong tôi
chảy nỗi nhớ ngày về…

Tháng 2/2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét