Về quê tôi vào những ngày này, ai cũng
thấy tâm hồn như rộng mở, con đường êm êm màu nhựa đen hoặc bê tông lấp lóa thênh
thang thỏa nỗi lòng quê xứ. Đã qua rồi những tháng ngày lầy lội mưa đông, trắc
trở lại qua với ổ trâu, ổ gà. Đường sá bây giờ hun hút xe, người. Đường băng
qua cánh đồng xanh um với những chân ruộng lúa đã lên đòng trông đến mát mắt.
Và nếu ai đó có để ý, sẽ thấy dọc đường, người ta phơi đầy những bông đót được
hái từ trăm ngọn đồi quê. Cây đót là thứ nguyên liệu để người ta làm chổi quét
nhà. Chổi đót quê tôi mỗi mùa về được vào Nam ra Bắc cung cấp cho cả nước; có
khi xuất khẩu sang tận Trung Quốc, Miến Điện… Nhìn những bông đót phơi trải hai
bên đường từ trên cầu Quan Âm, Đường Cái Quẹo, Đại Quang, đến Ba Khe, Hà Dục…tôi
lại nhớ về cái thời thơ ấu trên miền quê nghèo, kham khổ nhưng cũng đầy ắp
những kỷ niệm êm đềm.