Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

PHÙ DU

 
PHÙ DU
Nguyễn Hải Triều
(Gởi theo chú Phong)

Cháy bùng ngọn lửa phù du
Mượn tàn tro níu thiên thu xuống đời
Cõi người phủi kiếp rồi thôi
Gió trăng ơi gởi lại đôi phước phần…

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

QUA CHIỀU BIÊN GIỚI


QUA CHIỀU BIÊN GIỚI
Nguyễn Hải Triều

Qua chiều biên giới xa xôi
Lưng chừng sương khói còn tôi và rừng
Dòng sông trắng nõn phù vân
Quán nghiêng một góc hồng trần tương tư

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

NGÀY BẠN TÔI KHÔNG VỀ

NGÀY BẠN TÔI KHÔNG VỀ
Nguyễn Hải Triều
Ngày bạn tôi không về
Trái mìn KP2 băm nát đôi chân
Máu cầu vồng đỉnh chốt
Cỏ rừng biên lá úa quàng thân
Bè bạn nương đêm vượt vòng vây
Vượt cơn khát cháy khô về lại cứ Trung đoàn

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015



NỖI NHỚ
Nguyễn Hải Triều
(Gởi em đài các)
Đôi khi trăm sự phần yêu từ phía em
Làm ngổn ngang trái tim anh
Mỗi lúc ngộ về nỗi nhớ
Ngộ về ngọn gió mùa thổi đêm
Anh nhận ra tiếng côn trùng thản thốt giật mình…


CÔ TẤM
Nguyễn Hải Triều
(Gởi em đài các)
Quả thị đời thường thơm thảo đất quê
Cô gái bước ra từ hương và mật
Con cá bống kể về tình yêu đích thực
Hiển hiện cuộc luân hồi
Dù ba chìm bảy nổi
Tấm ơi!

BIÊN THÙY


BIÊN THÙY
Nguyễn Hải Triều
(Tặng Đồn Biên phòng Đăk Ôc, Nam Giang)
1.
Đã từng tôi với biên thùy
Ngửa nghiêng khúc gọi một đi không về
Cái thời bạc áo sơn khê
Là trăm lối rẽ câu thề đa mang
Là buông tiếng gọi non ngàn
Là bờ sương lấp mơ tràn bến xưa
Là trăng khuya đọng làn mưa
Câu thơ rơi giữa hai mùa ướt khô…
THƠ DƯỚI ĐÁY BA LÔ
Nguyễn Hải Triều
Bài thơ bạn tôi dưới đáy ba lô
Trăng soi rừng le rừng khọt
Chiến binh giày thô áo bạc
Lặng lẽ quân đi mờ mịt những con đường
Một thời trai trận mạc góc biên cương…

MÙA XƯA ĐÂU NỮA


MÙA XƯA ĐÂU NỮA?
Nguyễn Hải Triều
           
Heo may phơ phất nhành dâu
Hình như trăng rụng chân cầu đêm qua?

Sợi mưa trắng đổ trời xa
Mốc meo sương lấm em và phù du

MÙA BỨT ĐÓT

                             
 MÙA BỨT ĐÓT
                                                                     Nguyễn Hải Triều

Về quê tôi vào những ngày này, ai cũng thấy tâm hồn như rộng mở, con đường êm êm màu nhựa đen hoặc bê tông lấp lóa thênh thang thỏa nỗi lòng quê xứ. Đã qua rồi những tháng ngày lầy lội mưa đông, trắc trở lại qua với ổ trâu, ổ gà. Đường sá bây giờ hun hút xe, người. Đường băng qua cánh đồng xanh um với những chân ruộng lúa đã lên đòng trông đến mát mắt. Và nếu ai đó có để ý, sẽ thấy dọc đường, người ta phơi đầy những bông đót được hái từ trăm ngọn đồi quê. Cây đót là thứ nguyên liệu để người ta làm chổi quét nhà. Chổi đót quê tôi mỗi mùa về được vào Nam ra Bắc cung cấp cho cả nước; có khi xuất khẩu sang tận Trung Quốc, Miến Điện… Nhìn những bông đót phơi trải hai bên đường từ trên cầu Quan Âm, Đường Cái Quẹo, Đại Quang, đến Ba Khe, Hà Dục…tôi lại nhớ về cái thời thơ ấu trên miền quê nghèo, kham khổ nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm êm đềm.

GIẤC MƠ QUÊ

GIẤC MƠ QUÊ
                                                                                   Nguyễn Hải Triều

Những đồi cây xanh lờ mờ sương mai
Trên ngõ đường rộ nắng
Em huyền tích chuyện xưa
Em giấu nụ cười trung du ươm mọng thu đầy
Tiên Phước.