Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

NGƯỜI ĐÁNH CỜ MỘT MÌNH


                                                                              Nguyễn Hải Triều
Xếp thứ tự những quan chức có quyền thế trong cái huyện trung du này thì ông là nhân vật “dưới một trên muôn”. Ngày còn đương quyền, nhà ông chẳng lúc nào vắng khách.. Hết giờ làm việc, về đến cổng là ông đã thấy có người tới xin gặp rồi. Họ đến quà cáp, biếu xén để nhờ vả; cất nhắc. Tính ông chỉn chu “nghĩa tình”; ban phát đúng chỗ nên mọi việc được ông sắp xếp xong ro theo kiểu có qua có lại.Vợ ông đôi lúc phàn nàn: “Cứ kiểu ni thì phải kiếm thêm người nấu nước pha trà để ông tiếp khách?”. Ông cười, tay vo vê mấy sợi râu đặc chủng hiếm hoi dưới cằm, nhỏ nhẹ: “Họ đem lộc cho mình, chỉ tốn miếng nước lạt mà bà cũng tiếc à?”. Nghe có lý, bà chỉ biết im lặng và tuân lệnh.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

NHỚ MÙA CÁ NƯỚC LỤT


                                                                                     Nguyễn Hải Triều                                                                                                                                                                                                                                                                     
        Làng tôi nằm ở bờ bắc sông Vu Gia. Bên kia cánh đồng là sông Con. Có một nhà thơ nổi tiếng khi đến quê tôi đã viết: “Trước nhà em sông Vu Gia/ Sau nhà em cũng lại là dòng sông/ Anh đi giữa một cánh đồng/ Ngóng trông bên nọ ngóng trông bên này…” (*). Những câu thơ ấy đã đi vào tâm thức của người dân quê tôi một thời mưa bom bão đạn và mãi cho đến bây chừ. Hai nhánh sông ấy như hai cánh tay vòng qua ôm lấy làng tôi như mẹ ôm con rồi chảy ra Ba Bến, nơi có Đầu Vòm và con đò cũ càng trăm năm đong đầy ký ức quê kiểng và xuôi về phía biển xa xa. Mùa nắng nước hai sông hiền hòa trong mát, xanh như dải lụa mềm. Ghe thuyền ngược xuôi tấp nập trên các bến sông nhộn nhịp, đông vui. Đến giữa thu, khoảng tháng bảy, tháng tám; những cơn mưa dầm dai dẳng ướt sũng con đường quê; làm cho đồng bãi ngập ngụa, lênh láng; sông duyềnh lên con nước đục ngầu bèo bọt, sóng to gió lớn. Lũ trên nguồn đổ về ào ạt báo hiệu mùa bão gió, lụt lội trên quê tôi.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

ĐỘI VĂN NGHỆ LỘC BÌNH SAU NGÀY THƯỢNG ĐỨC GIẢI PHÓNG


                                                                               Nguyễn Hải Triều

Một tháng sau ngày Thượng Đức được giải phóng, mặc dù chiến sự đang diễn ra rất khốc liệt giữa bộ đội Sư đoàn 304 và Quân đoàn dù Sài Gòn trên điểm cao 1062 ròng rã từng ngày từng đêm, tháng này sang tháng khác. Nhưng dưới sự động viên của Chính quyền Cách mạng, nhân dân từ các vùng sơ tán ở ngã sông Con như Làng Hiệp, Bồ Lô Bền; ngã sông Cái từ hướng Đầu Gò, Ba Tớt, Đồng Chàm…họ lần lượt trở về làng khai hoang vỡ hóa, tăng gia sản xuất lương thực, thực phẩm, góp phần cải thiện đời sống, chống chọi bệnh tật, gian khó, đạn bom trong những ngày đầu khi quê hương vừa thoát khỏi ách kìm kẹp của quân thù.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

QUA CHIỀU THẠCH HÃN


                                        
                                                                 Nguyễn Hải Triều
                                                        “Đò lên Thạch Hãn ơi… chèo nhẹ
                                                          Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…”
                                                                                  (Thơ Lê Bá Dương)

Một mảnh trời xanh phơ phất mây bay
Tháng Bảy gió và hoa và cát
Đi qua những bãi biền những cồn lau
Đi qua những mênh mang
Mới hiểu vì sao đời sông phiêu bạt
Mới hiểu đời quê còn khoảng lặng xa mờ…

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

BÊN BỜ SÔNG NHẬT LỆ


                         
                                                                          Nguyễn Hải Triều

Gió Lào khô khốc dọc triền sông
Ta về nhớ em sóng xô bờ cát
Những con đường con nước mơ trăng
Những khắc khoải trăm năm
Ai hát bài ca mảnh lưới mạn thuyền?

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

MƯA THU


                                                                             Nguyễn Hải Triều


Lối nhỏ đi về phía tôi lất phất mưa thu
Trống hoắc đường chiều nghiêng nghiêng hoài niệm
Vạt núi đứng liêu xiêu trời se săm tháng tám
Hàng cây liêu xiêu
Ai níu tay cong ngọn gió giao mùa?…

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

AI VỀ NHẮN VỚI BẠN NGUỒN

            Nguyễn Hải Triều
           
Con đò ấy tôi vẫn thỉnh thoảng qua về mỗi khi có công việc cần đi Duy Xuyên. Ấy vậy mà sáng nay trong tôi lại có cảm giác bồi hồi khi bước lên chiếc thuyền chênh chao xe người khi qua sông rời bến Giao Thủy.
            Ừ thì bồi hồi. Thời khắc cuối thu, gió làm dập duyềnh ngọn sóng sông quê. Mây trắng bàng bạc cuối trời.

PHƯƠNG NGỮ ĐẠI LỘC TRONG KHO TÀNG PHƯƠNG NGỮ QUẢNG NAM

  Nguyễn Hải Triều     
Khảo sát nghiên cứu về giọng nói, phương ngữ của một vùng đất là những công trình lớn cần có sự đóng góp của nhiều người, nhiều giới. Không riêng gì Quảng Nam có những thổ ngữ hoặc cách phát âm khiến nhiều người khác khó nghe, khó hiểu, các địa phương khác cũng có những trường hợp tương tự như vậy.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

TÔI CÓ NGƯỜI EM SỐNG BÊN KIA ĐỒI CỎ

     Mộc Nhân – Lê Đức Thịnh

Tôi có người em
sống ở bên kia đồi cỏ
nơi chào mặt trời buổi sớm
dã quì cười vàng bình minh

em đã có những ngày như thế
lặng lẽ bên bìa rừng ven con đường mòn quạnh quẽ
nơi tiễn đưa ngày muộn
mộc miên nhuộm thẫm hoàng hôn

đôi khi tôi vẫn nghĩ về em
những cánh hoa vàng và nụ cười tươi
em ban tặng tôi trong những tháng ngày cô đơn
như ân sủng thiên thần và cứu rỗi

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

BÊN BỜ SÔNG NHẬT LỆ

Nguyễn Hải Triều
 
Gió Lào khô khốc dọc triền sông
Ta về nhớ em sóng xô bờ cát
Những con đường con nước mơ trăng
Những khắc khoải trăm năm
Ai hát bài ca mảnh lưới mạn thuyền?

NHỚ MÙA BẮT LƯƠN


                                                           Nguyễn Hải Triều


Quê tôi, mỗi  mùa nước lũ tràn về là dòng sông dâng lên  thành những trận lụt ngập đồng. Có năm, cả hàng chục lần nước dâng lên rồi rút đi. Cá, tôm, lươn,… các loài thủy sản từ trên nguồn trôi về trú ngụ những ngóc ngách của cánh đồng làng, trên khắp đìa, mương, ao, hồ…rồi sinh sôi nẫy nở, tạo nên nguồn thủy sản quý báu của trời đất ban tặng cho người dân quê tôi những ngày đông tháng giá. Ngoài việc bắt cá, tôm thành thú vui của người dân quê, tôi vẫn thấy thích thú nhất là nghề bắt lươn trên đồng, một loài thủy sản da trơn, có giá trị kinh tế cao, và cho đến bây giờ vẫn là đặc sản.

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

LỤC BÁT…LẨN THẨN

                        Nguyễn Hải Triều

Tự nhiên
rêu vẫn cứ xanh
tự nhiên ta đứng một mình
buồn thiu…

LOÒNG BOONG

          Nguyễn Hải Triều
                 “lụt nguồn trôi trái loòng boòng”
                                                               (ca dao) 

Khúc dạo đầu có tiếng vó ngựa
Gươm cùn dáo gãy
Người đi nghiêng ngửa trăng vàng
Sông chảy về phía cổ tích loòng boong

TÌM NGỌN GIÓ XƯA

                           Nguyễn Hải Triều
                               (Gởi Th.)                               

Tôi về tìm ngọn gió xưa
Giấc mơ trắng thuở ai chưa bế bồng
Sợi buồn giăng giữa minh mông
Cũng may còn có dòng sông nhớ người...

VƯỜN CŨ

               Nguyễn Hải Triều


 Vườn kỷ niệm ta trồng sum suê lá
Gởi lại em về phía cuối trời
Ngày hồi hương mơ mùa chín quả
Người xa rồi lá úa hoa rơi 

MƯA TRONG ĐÊM

                   Nguyễn Hải Triều         

                          
 Sợi mây giăng ngang
Mưa mắc nghìn nốt nhạc
Âm thanh thành những giọt đàn
Trong đêm
                  âm vang…

GỞI CÙ LAO CHÀM

Nguyễn Hải Triều

Bỗng dưng với Cù Lao
Thắp ngọn đuốc ngô đồng hong nắng
Khơi xa sóng thầm thì.
                                  Mùa biển lặng!

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

MƯA CHIỀU

                        Nguyễn Hải Triều

Thấm vào đất hạt nước mỏng manh
Biền bãi cỏ xanh ru cơn khát ngày thu sớm
Nghe bên trời đầy gió
Bên tôi
          đọng tiếng mưa chiều...

RƠM RẠ MÙA

              Nguyễn Hải Triều


                   
                   Tôi còn rơm rạ mùa quê
Thương sông con nước bộn bề phù sa
Ngẩn ngơ làn nắng tháng Ba
Tiếng chim bìm bịp vừa xa vừa gần...

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

QUA MAI CHÂU NHỚ QUANG DŨNG

                                    Nguyễn Hải Triều

Có phải dấu quân đi ngày Tây Tiến
Gặp em Mai Châu nắng vỡ sa mù
Điệu múa xòe lung linh Mường Lát
Người dắt tôi về cùng gió chớm thu

PHÙ SA TRÔI VÀ CĂN PHẬN

PHÙ SA TRÔI VÀ CĂN PHẬN -
GIẤC SUY TƯ ÁM RẠNG NGÔN TỪ "QUÊ ƠI"
               Trần Văn


Lẫn khuất đâu đó nơi xó xỉnh tâm hồn, có một miền quê rơm rạ, đất đồng ải phù, triền đồi gấp rẻo, mưa nhàu nắng đổ, thảng thốt tiếng chim âm ỉ ruộng cày, khói chiều ngút mắt, dậy hương tuổi thơ...Miền quê ấy như một thiên đường xa ngái ẩn chứa ước mơ, ngập ngộn kỷ niệm, nhắc nhủ và réo gọi tĩnh thức sau cánh cửa thời gian lắm vui buồn, hạnh phúc cũng như phiền muộn, ưu tư ... Một miền quê đã hun đúc, nuôi dưỡng tâm hồn ta biết yêu thương, biết giận hờn, biết cười, khóc, biết ngưỡng nhìn, biết nâng niu nỗi buồn như một tri ân giữa phù trầm dâu bể ...

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

HOÀI NIỆM

      Nguyễn Hải Triều
                   (Tặng Khương Minh Kỳ)



Ba mươi lăm năm
Mấy đời chuối?
Mấy đời duối?
Mấy đời nỗi đau...
Ba mươi lăm năm
Mấy đời vườn xưa?
Mấy đời
Dấu chân kỷ niệm!

BÀI "KHÚC HÁT BẠN BÈ"

       Ngô Hà Phương - bình bài thơ
                           "KHÚC HÁT BẠN BÈ" của Nguyễn Hải Triều


KHÚC HÁT BẠN BÈ
                                     Nguyễn Hải Triều
Điều chưa kể với em
Tôi mắc nợ cánh rừng hai mươi tuổi
Mây vá trời xanh chiến hào mịt bụi
Cơn sốt vàng da xối xả mưa rừng
Buổi lên đường mắt mẹ rưng rưng
Đâu đó xa xăm tôi quẩn quanh tìm kiếm
Nỗi nhớ hoang sơ siết vòng kỷ niệm
Thương tích vầng trăng sau trận đánh năm nào
Bữa ngược phía rừng bản Khẻm bản Beo
Đêm quân đi qua Mường Muông, Mường Khoỏng
Cánh võng nghiêng cầu vồng phía biển
Đợi gió nồm lên đỡ nhớ quê nhà
Bao điều thôi em cứ lạ xa
Nợ nần tôi nhiều năm tóc bạc
Cỏ mộ bạn bao mùa nắng mưa múa hát
Để ngọt cho em xanh lá phần đời
Trăm năm sông về trùng khơi
Và còn lại cánh rừng hai mươi tuổi
Ba lô oằn lưng thời mưa ngàn gió núi
Nặng cả đời tôi để được nhớ bạn bè...

QUÊ QUÁN

                 Huỳnh Minh Tâm
             
                               "Hỏi tên rằng biển xanh dâu
               Hỏi quê rằng mộng ban đầu đã xa"
                                                           (Bùi Giáng)


Rằng quê quán tôi đâu cây xanh ngày mới lớn
Rằng giờ tôi núi non trơ tróc mùa gió thổi xa em
Con suối ngày xưa đàn cá bống hoa rừng thơm mí mắt
Mẹ đi qua vườn cà hái trái non cho con chấm muối
Mẹ đã hoá trăng, những đốm sao là những quả cà non nõn