Nguyễn Hải Triều
“Đò
lên Thạch Hãn ơi… chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…”
(Thơ Lê Bá Dương)
Một mảnh trời
xanh phơ phất mây bay
Tháng Bảy gió
và hoa và cát
Đi qua những bãi
biền những cồn lau
Đi qua những
mênh mang
Mới hiểu vì sao
đời sông phiêu bạt
Bữa tôi về khắc
khoải câu thơ
Rưng rưng thời mưa
bom bão đạn
Liêu xiêu sóng
sông
Bến bờ xưa Thạch
Hãn
Để nghĩ về sự
mất mát chia ly
Mà đau đáu
nỗi niềm…
Dáng tượng
đài
Mười chín
giọt máu tim
Mười chín bài
ca
Thành mây bay thành
ngọn lửa
Phút oanh liệt
năm xưa bên kia là trận địa
Các anh ra đi
bất tử vĩnh hằng!
Bữa tôi về sông
tròng trành gió trăng
Đọc lá thư
thiêng cổ thành nhòa bụi
Có câu hát mẹ
ru xưa
Có bàn tay ấm
của người thiếu nữ
Anh gởi lại.
Mỗi tấc đất
nơi đây là mỗi cuộc đời…
Thạch Hãn
chiều rưng sóng xa khơi
Máu thịt đời
sông đời cát
Tôi biền bãi tôi
xa xăm cổ tích
Để thấu hết cội
nguồn
Giữa ngọn lửa
và sự chết
Những cuộc
đời sông thức hóa trầm hương…
Tháng
7/2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét