Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

BIẾT RẰNG..

.                                           Nguyễn Hải Triều                 

Biết rằng
chỉ nhớ người ta
tiếc em cái thuở chưa là của ai
viễn vông cũng sắm hình hài
để ngu ngơ thức
một hai rối bời

NGÀY MÙA

              Tạp bút Nguyễn Hải Triều


Mỗi năm, vào những ngày chớm đông, khi ngọn gió chuyển mùa se lạnh thổi về, quê tôi thường gọi là những cơn gió bấc. Trời vẫn xanh, bàng bạc mây, nhưng cái lạnh thì đôi khi thấu cả xương da. Những ngày này, quê tôi vừa trải qua nhiều trận lũ lụt dữ dằn . Ruộng quanh làng sình lầy sềnh sệch bùn non, rạ mùa cũ trơ gốc chờ cày ải để gieo cấy vụ mới. Làng tôi, ngoài ruộng lúa hai mùa, còn có rất nhiều lung đất khô ba châu  để trồng các loại nông sản khác. Lúc biền bãi dọc hai bờ sông Vu Gia vừa khô mặt lớp bùn non của trận lụt cuối cùng trong năm. Mặt đất đang lú nhú mầm cỏ và những cội dâu già trơ gốc. Không gian thoang thoảng mùi cỏ mục ngai ngái quyện gió đồng thì làng tôi cũng bắt đầu vào mùa gieo cải, trồng thuốc lá, ớt, đậu... trên bãi biền ba châu những ngày đông về se sắt gió.

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

SÔNG TIÊN

    Nguyễn Hải Triều                      
                                    (Cho Th.)



Tôi còn một dòng sông
Hẹn với hoàng hôn đi về phía núi
Nơi ấy nước mắt chinh phụ chảy thành dòng suối
Huyền tính ngàn năm hoá đá đợi chồng

NGỌN ĐÈN THỨC

Nguyễn Hải Triều                                      
                                                    (Gởi N.)


Có ngọn đèn mãi thức cùng đêm
Trắng mưa chong mờ mắt núi
Bầy giun dế hát giữa thực hư cơm áo
Khát vọng kiếp tằm nhả tơ

CÂU THƠ QUA NGÕ

                                                   Nguyễn Hải Triều


              Đợi xuân về câu thơ qua ngõ
Gởi nỗi buồn lại phía sau lưng
Cây sầu đông ươm đầy lộc biếc
Áo em phơi con nắng đậu ngập ngừng

BẾN QUÊ

          Nguyễn Hải Triều


Anh trở lại sông quê
Sóng đâu dập dìu bến vắng
Bàng bạc khói sương cơn nồm lặng
Nao lòng hoài niệm cánh buồm xưa

MÙA BẮT CÁ BỘNG

              Nguyễn Hải Triều


Làng tôi nằm dọc theo triền sông Vu Gia. Khác với bờ bên kia là Đại Hồng, xứ đất ba châu quanh năm chỉ trồng bắp, dâu, thuốc lá... Bên nầy người dân quê chủ yếu mưu sinh bằng cái nghề "chân lấm tay bùn", sớm hôm cuốc cày cấy gieo nhọc nhằn trên những ruộng lúa nước. Chỉ cần bước ra khỏi làng là gặp ruộng. Ruộng ở rìa làng tôi người ta đặt tên là "Lung Ngõ". Ruộng bên kia đường cái quan là ruộng "su" (sâu), và phải kể đến những thửa ruộng cò bay thẳng cánh giáp từ Bàu Miếu, Gò Cấm chạy miết tận chân núi xa tít của Hóc Tộc, Hóc Lầy, Thái Sơn...

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

BÀI LỤC BÁT GỞI SÔNG

                     Nguyễn Hải Triều


Bữa về chỉ bến và tôi
Ngẩn ngơ một cánh buồm trôi giữa dòng
Lưng chừng nắng với mênh mông
Lặng im sông chảy mà không nói gì...

HOA CÚC DẠI

                         Nguyễn Hải Triều


Thơm thảo ngõ làng cúc dại
Khiêm nhường e ấp nắng vàng
Phía bên tôi dòng sông đang thức
Giật mình ừ nghe đã mùa sang...

DẤU CON ĐƯỜNG

                                      Nguyễn Hải Triều


Hỏi người
Về thăm sông xưa
Tôi đợi mãi chuyến đò trăng tháng tạnh
Gởi Em chút hương mùa trổ lạnh
Mắt Giêng ai ngóng mỏi phía chân trời

SÓNG

                                      Nguyễn Hải Triều


Lãng du màu sóng biển khơi
Bão giông như để đất trời nhớ nhau
Chao mạn thuyền sóng ghềnh sâu
Lá hoàng hôn rớt bên cầu sóng đêm

LỤC BÁT ĐỢI

                      Nguyễn Hải Triều


Hàng cau trước ngõ vừa hoa
Mùi hương nhớ bóng trăng qua ngõ đồng
Mẹ chờ xanh lá trầu không
Trắng màu vôi để đợi trông một mình...

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

CÂU HÒ KHOAN ĐÊM HỘI (3)

Kịch bản hò khoan đối đáp Quảng Nam
                                         Biên tập: Nguyễn Hải Triều
 (tiếp theo và kết)



        N5:    Ớ khoan...
Trong vườn hạnh bướm reo hoa nở
Ngoài ao sâu vịt lội bèo chao
Ngẫm sự tình thảm biết chừng nao
Yêu nhau không biết ngày nào cho hết yêu
Vắng mặt người trong dạ buồn thiu
Nhứt nhựt bất kiến chín chiều ruột đau...

CÂU HÒ KHOAN ĐÊM HỘI (2)

          Kịch bản hò khoan đối đáp Quảng Nam
                          Biên tập: Nguyễn Hải Triều
 (tiếp theo phần 1)


...Cả tốp nữ: Út Hoa! Bọn mình chờ bạn đến nóng ruột!
Út Hoa: Mình chở lá dâu về cho tằm ăn nên đến trễ! Xin chào quý anh!
Tốp nam: Chào cô!
(Hai tốp vui vẻ tiếp tục cuộc hò)
N1:   Ớ khoan...
         Đứng bên ni kêu vói bên tê sông
Tằm nhà mấy mủng, bạn hái dâu đầy nong bạn tề?

CÂU HÒ KHOAN ĐÊM HỘI (1)

Kịch bản hò khoan đối đáp Quảng Nam
                          Biên tập: Nguyễn Hải Triều


 LTS: Ở Quảng Nam quê mình, hò khoan đối đáp là một thể loại hát giao duyên của người xưa. Những câu hát thể hiện trí thông minh tuyệt vời trong ứng xử; thể hiện tình cảm đậm đà, sâu sắc của lứa đôi. Người ta kể lại rằng có những đêm trăng sáng, nơi sân đình, hoặc có thể là một buổi chiều trên biền dâu xanh biếc, một buổi gặt trên đồng giữa mênh mông sóng lúa...Với mình, từ nhỏ đã được mẹ hát cho nghe những câu hò khoan dìu dìu êm êm vào giấc ngủ. Rồi nghe mẹ lại hát ru những đứa em của mình. Lớn lên, mình thuộc lòng những câu hát ấy tự lúc nào chẳng biết. Thuộc như máu thịt cha mẹ cho, như mùi thơm bùn đất, bãi đồng, rơm rạ hiển nhiên trong huyết quản, trong ký ức tuổi thơ đi qua đời mình. Mình đã cố công sưu tầm, ghi chép lại; hư cấu, hệ thống thành kịch bản như một câu chuyện có thật ở quê hương của những ngày xa lắc xa lơ...

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

GỞI MỘT NGƯỜI

                            Nguyễn Hải Triều

            Thưa em từ thuở nguyên khôi
            Xưa tôi rồi lại là tôi bây giờ
            Ngày mai khuất nẻo xa mờ
            Sông trôi phía núi trăng chờ phía mây

LỤC BÁT NHỚ

                          Nguyễn Hải Triều


            Còn mình tôi với câu thơ
            Mười năm hơn đã trắng bờ cỏ may
            Mịt mùng chim mỏi đường bay
            Nhớ thương rồi cũng mắt cay lá vàng

QUÊ HƯƠNG VÀ KỶ NIỆM TRONG RƠM RẠ MÙA

           Huỳnh Minh Tâm
              (Nhân đọc tập thơ "Rơm Rạ Mùa" của Nguyễn Hải Triều -
                   Hội Văn học Nghệ thuật Quảng nam 10/2007).


            Quê hương và kỷ niệm là đề tài thường nhật và vĩnh hằng của thơ ca. Dẫu vậy, viết được keo dính, đậm đặc, mê say như Nguyễn Hải Triều trong Rơm Rạ Mùa thì không mấy cây bút có thể làm được. Bụi bặm, cũ kỹ, mộc mạc cộng với sự rung cảm nhạy bén về ngôn từ và hình ảnh, Nguyễn Hải Triều gợi một dòng lãng mạn thơ ca nào đó tưởng chừng như biến mất:
            Cau vàng vôi trắng trầu xanh
            Ngày em búi tóc mà thành sơn khê
            Tôi còn rơm rạ mùa quê
            Nhớ cô hàng xóm ghé về bữa xưa
                                      (Rơm rạ mùa)

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

CHÙM THƠ BỐN CÂU (8)

     Nguyễn Hải Triều

1.Em lặng lẽ như một nhành cây
Muốn tự lấp mình trong xanh thẳm cỏ lá
Nhưng khoảng trống biêng biếc kia sẽ là tất cả
Xanh suốt cuộc đời tôi...

CHÙM THƠ BỐN CÂU (7)

                  Nguyễn Hải Triều


1.   Trăng thề vỡ vụn mùa em
Ta nghe phơ phất nổi niềm cũ xưa
Trời hình như đã cơn mưa
Em hình như đã cũng vừa khói mây...

CHÙM THƠ BỐN CÂU (6)

                  Nguyễn Hải Triều

  
1.Ngẩn ngơ qua cổng thánh đường
Không có em chỉ tiếng chuông đổ chiều
Lá vàng rụng phía cô liêu
Tình tôi rơi giữa chín chiều gọi em...

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

CHÙM THƠ BỐN CÂU (5)

            Nguyễn Hải Triều


1.Em hát khúc non mòn biển cạn
Rồi ngày mai như bóng chim di
Đôi cánh rả phương trời mờ mịt
Câu ly tao hề nghĩa lý gì?...

CHÙM THƠ BỐN CÂU (4)

                                     Nguyễn Hải Triều

            1.   Người bảo rồi thôi không nhớ nữa
            Màu thời gian thêm tủi phận sắc hương
            Đêm trắng cầu vồng hoàng hôn số kiếp
            Em liêu trai mờ mịt những con đường...

CHÙM THƠ BỐN CÂU (3)

                     Nguyễn Hải Triều



1.     Thắp ngọn đêm để tìm lời lý giải
Giấc chiêm bao xa khuất mãi ngàn trùng
Gặp bất tận những muộn mằn kể lể
Son sắc mặn nồng em tôi hóa thủy chung...

CHÙM THƠ BỐN CÂU (2)

               Nguyễn Hải Triều



1.     Em đơn độc giữa trầm luân dâu bể
Sóng đời chao nghiêng một cõi xa mờ
Ta cầm trên tay bao đêm thức đợi
Gọi thiên thần về lại phía câu thơ

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

KÝ ỨC QUÊ

Nguyễn Hải Triều


 Gốc vải già cuối làng đã là chuyện kể
Trường tôi xưa thành kỷ niệm lâu rồi
Nhiều năm xa bóng thầy khuất núi
Mỗi buổi hoàng hôn mặt trời mồ côi...

NHỮNG NGÀY KHÓI LỬA

            Nguyễn Hải Triều

            Cứ mỗi mùa hè đến, nhìn dãy núi xa xanh dìu dịu chảy từ tây Trường Sơn xuôi dọc triền chân đồng quê tôi là cái oi nồng hình như biến đi đâu mất. Chưa nói đến việc chạy một mạch ra bờ sông Cái, ngâm mình vào dòng nước mát trong để nghe tiếng thì thầm của sóng và tận hưởng sự mát dịu ngọt ngào của con sông quê hương. Vậy đó, nhưng vào đầu mùa hè năm Bảy Tư, người dân quê tôi hình như không còn có được cái cảm giác như thế nữa. Không khí chiến trận, sự căng thẳng lo âu, hồi hộp về một sự kiện quan trọng  nào đó đang ánh lên trên khuôn mặt mọi người từ già đến trẻ...họ rỉ tai nhau những chuyện bí mật về thời cuộc, về bom đạn, về giải phóng,... và bảo rằng: "Cách mạng sắp về đánh đồn Thượng Đức!"

NHỚ CHA

Nguyễn Hải Triều
                (Kính viếng hương hồn cha)


Hơn ba mươi năm
ngày cha khuất núi
Mẹ gói niềm đau
trong cô đơn buồn tủi
Những đứa em
lớn lên
cơ cực nhọc nhằn

LỤC BÁT VỚI NGUYỄN HẢI TRIỀU

            Huỳnh Minh Tâm


            Nhiều anh em văn nghệ đất Quảng biết Nguyễn Hải Triều là một "cây" chuyện tiếu lâm, hài hước, dí dỏm, và chắc hẳn đã nhiều lần nghe anh đọc "lục bát" kiểu : "mấy bà buôn bán chợ Cồn/ cái mình hắn mập cái tay hắn to", "xắn quần mà lội Thu Bồn/ cái chi cũng ướt cái đầu khô ran"... Tuy vậy, có lẽ ít ai biết Nguyễn Hải Triều còn là "nhà sưu tầm" ca dao lục bát tuyệt hay, tuyệt đỉnh (theo thiển ý người viết bài này vậy).

KHÚC HÁT RU CỦA NGƯỜI MẤT NGỦ

                                     Nguyễn Hải Triều


À ơi cùng với lời mưa
Ru ta ngọn gió se sưa  ngoài vườn
Nẻo đời trăm mối tơ vương
Vì nên ảo mộng vô thường thế thôi

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

BẤT CHỢT

                           Nguyễn Hải Triều


Em xõa tóc
Bên kia bờ ký ức
Trắng thời gian
một thuở phiêu bồng
Sợi tóc vắt ngang
nhịp cầu nỗi nhớ

NGÔI MIẾU CỔ

          Truyện ngắn của Phan Minh Mẫn

Chẳng ai biết ngôi mộ cổ xóm tôi có từ lúc nào. Hỏi các cụ lớn tuổi trong làng các cụ đều bảo: Nó có từ thuở khai sinh lập địa của làng. Cũng như bao làng quê xưa, có làng là có Miếu, có Đình có nhà thờ Tộc...
Nhà thờ tộc họ thì riêng nhưng ngôi miếu xóm là của chung. So với nhà Tộc, Đình làng thì ngôi miếu cổ khiêm tốn nhỏ nhoi và cô quạnh hơn nhiều, nhưng nó lại là linh hồn của xóm, ẩn chứa nhiều điều kì bí thiêng liêng.

TÌM

                        Nguyễn Hải Triều


                        Em tìm mình
                        qua chiếc gương soi
                        tôi gặp tôi
                        trong vô vàn kỷ niệm

LỜI NHẮN

                          Nguyễn Hải Triều                                                          
                                       (gởi phố)

                        Nỗi nhớ...
                        ngàn năm
                        thành tóc trắng
               
                        Chảy theo bờ đá
                        níu chân em
                        Mai...
                        người về biển
                        xin cho nhắn
                        Một chút
                        lòng riêng
                        của Khe Lim...(*)
                                   N.H.T.

                 (*) Một con suối đẹp ở xã Đại Hồng, huyện Đại Lộc.

GỞI LÀNG YỀU *

Nguyễn Hải Triều

Sông Vàng đục ngầu thác nhớ
Núi non mờ lối người qua
Trầu nguồn xuôi ghe Đại Mỹ
Dâu rừng hẹn khách đường xa