. Nguyễn Hải
Triều
Biết
rằng
chỉ
nhớ người ta
tiếc
em cái thuở chưa là của ai
viễn
vông cũng sắm hình hài
để
ngu ngơ thức
một
hai rối bời
vàng
trăng
trăng
nợ đất trời
đã
đành chẳng được với người gió sương
em về
bới tóc soi gương
tôi
đi
thương
cỏ bên đường dại hoa
tím
ngần
nỗi
nhớ người xa
tím
ngần màu áo em và ngày xưa
trông
trời đừng nắng đừng mưa
ước
gì em vẫn là chưa
ước
gì...
vô
tình đôi lúc có khi
ngã
năm ngã bảy
so bì
riêng chung
biết rằng đi nhớ người dưng
tiếc em cái thuở
đã từng...
chưa em !
N.H.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét