Nguyễn Hải Triều
Tôi
còn một dòng sông
Hẹn
với hoàng hôn đi về phía núi
Nơi
ấy nước mắt chinh phụ chảy thành dòng suối
Huyền
tính ngàn năm hoá đá đợi chồng
Lam
lũ đôi bờ đục- trong
Réo
gọi trùng dương nỗi nhớ
Thương
đời sông thác ghềnh nên duyên nợ
Từ
cõi em biết sông có buồn?
Trong
tôi chùm hoa nắng
Rơi
nghiêng núi trẻ rừng già
Phơ
phất xiêm y bầy tiên hư ảo
Lãng
đãng xuống trần trong mây xa
Tôi
trần tục hoá bờ lau lách
Trăng
trên sông em để lại nụ cười
Phiến
đá vô thường rêu phong mời mọc
Một
lần ngồi đếm tiếng chuông rơi
Trong
tôi chưa quên đôi mắt
Lơ
ngơ như chú nai rừng
Sông
cứ hát và chim và mây trắng
Bước
hành hương tôi thèm một nỗi buồn..!
N.H.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét