NHỚ NHỮNG THÚ QUÊ
Nguyễn Hải Triều
Đã hết tháng tám, bắt
đầu qua tháng chín âm lịch rồi mà thời tiết cứ như mùa hè. Người ta nói “nắng
tháng tám nám trái bưởi” quả chẳng ngoa tí nào! Cái nắng chát chúa. Trời xanh
trong chẳng một gợn mây. Chỉ khác mùa hè là buổi sáng còn nghe chút se lạnh của
tàn thu. Mấy năm trước, thời gian này là quê tôi triền miên bão gió, lũ lụt.
Nước sông dâng cao tràn lên đồng, tràn vào làng xóm. Nhà cửa vườn tược ngập lụt
cả mấy trận liền. Người dân quê tôi vốn quen rồi với nếp thời tiết hằng năm nên
không lo lắng mà luôn có tâm thế chờ đợi, vì trong sự cực nhọc chống chọi thiên
tai, họ cũng tìm ra những thú vui quê kiểng. Nước lên đồng thì đặt lờ, cất vó,
thả lưới, giăng câu. Cứ sắp mùa lụt là nhà nào cũng chuẩn bị các thứ ngư cụ cần
thiết cho những thú vui này.
Hai năm rồi quê tôi
không biết lụt lội là gì. Cách đây mấy ngày, ngồi với thằng bạn cũ đang công
tác trên Thủy điện A Vương, hắn cho biết các hồ chứa nước của tất cả các nhà
máy đều đang cạn kiệt “đến đáy”. Mưa trận nào họ đều tranh thủ chứa chứ không
có nước cho nhà máy vận hành. Nếu như vậy thì chắc năm này quê tôi cũng không
có lụt nữa rồi. Không có lụt, sâu bọ sẽ phá hoại, mùa màng thất bát. Không có
lụt, không có thú vui quê kiểng. Chao ôi, mặc sức mà ngồi nhớ…