ĐÒN GÁNH
Nguyễn Hải
Triều
Khuyết một trời tuổi thơ
tôi
Rưng rưng đìa ao sông
biếc
Cái lờ bộng dây bủa câu
con cá tràu con cá diếc
Bóng mẹ đồng xa lúa má
Quay quảy lo phiền chiếc
đòn gánh cong cong…
Gió tháng mười cắt cứa se
hong
Gió tháng ba khô đằm ngọn
lúa
Những cơn gió phập phù
Lục bình tím mắt cay giêng
hai thắp lửa
Khói bếp quê phủi tay sương
trải nắng ngừng…
Tôi đợi em mỏi ngày
Tràn lan hương nhụy cỏ
ngàn
Đường quê đầy bụi và gió
Giếng xưa rong rêu ướt
đầm
Tim tím mồng tơi vàng
vàng bông bí đỏ
Bờ vai nghiêng mùa em gánh
cả đêm trăng?
Rồi như thể mai chiều
Nỗi nhớ sẽ dài hơn
Như thể tháng năm nắng
sương
Bãi biền xưa thức đường
cày rơm rạ
Cây đòn gánh tuổi thơ à
ơi câu hát mẹ
Những khúc thức bổng
trầm
Giọt ký ức xa mờ
Chảy hoài theo từng mỗi
đời nhau…
Tháng
3/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét