Nguyễn Hải Triều
Sợi
mưa quấn chặt bước chân em ra chợ
Bùn
đất sẽ phù sinh cát bụi phong trần
Những
vũng nước nhập nhòe chiêm bao ánh mặt trời
Có
khi mặt trời đã chết?
Người
đàn bà bồng bế lời ru bên xóm nhỏ
Khúc
thức không đầu không cuối tràn lan
Đứa
trẻ khóc. Và nỗi buồn câu ầu ơ lạc lỏng!
Em
cười chi khi gió tạt phía sau vườn?
Người
đếm khó nhọc áo cơm toan tính
Không
nghỉ ngơi cứ đi dọc triền bãi mé sông
Giấc
mơ về giọt nước chảy ra từ hốc mắt đông chí
Thành
triệu sương mai ủ mầm lá trên đồng…
Tôi
gói cơn lạnh co rút vào cổ áo ấm
Mắc
nợ lời hẹn đồi sim nhiều tháng trước sang mùa
Mắc
nợ em tiếng chim con suối trong rừng xưa mẩy gió
Cánh
hoa tím vàng hóa thân hương sắc tình yêu
Tháng
Chạp đi qua những buổi chiều
Những
ban mai em mắc câu thơ tình trên táng lá
Tôi
viễn vọng tôi hư ảnh tôi nỗi buồn không lời
Giữa
bề bộn phù du tăm cá mù khơi!
Con
đường lầy lội sẽ vàng lên màu nắng
Em
về chưa tôi đợi gió xuân sang?
Sẽ
thương nhớ sớm mai
Sẽ
chiều lên bảng lảng
Chờ
em qua đây!
Tháng
Chạp câu cho em
Tình
tôi như bát nước đầy!
Cuối đông 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét