Nguyễn
Hải Triều
(Nhớ
P.P.S. và bạn bè tôi)
Tiếng
guốc em va vào ký ức
Chạm
mặt những lối mòn rêu phong
Tôi
về ngã rẻ quê phố
Gặp
lại chiều Hội An…
Nơi
góc khuất tuổi thơ tôi
Ngõ
ngách hẻm trần chân đất
Những
đứa trẻ tản cư từ nguồn xuống biển
Mang
theo giấc mơ chữ nghĩa với đời
Nơi
mắt mẹ cầu vồng ngọn gió
Nương
mùa âu lo theo vệt sao băng
Rồi
Cửa Đợi chòng chành vách sóng
Rồi
đêm Cù lao biển động mưa giăng!
Nơi
người thợ Kim Bồng trổ khắc câu hò khoan
Chung
chinh nếp gấp quá khứ
Tiếng
kinh cầu đêm nghiêng nghiêng mái chùa Sư Nữ
Đã
bao năm em biệt phố xứ người?
Hội
An một đời rong ruổi bạn tôi
Lãng
du câu thơ tình chong mắt đêm trắng
Chặp
dân ca chừng như mùa lên biển mặn
Tiếng
đàn buông xuôi sót lại những cung trầm…
Sông
Hoài vẫn xanh cổ tích trăm năm
Tên
ngõ tên phường rong rêu ngói gạch
Cầu
đã thênh thang chân chập chừng du khách
Hương
ai hương đêm bỡ ngỡ cao lầu.
Em
chờ chi hay đợi đến xuân sau?
Tiếng
khánh chùa Ông câu thơ viễn xứ
Ngọn
đèn kéo quân trắng hồng sen Khổng Miếu
Hội
An lung linh biển phố mùa em!
Cuối
đông 2012
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét