Nguyễn Hải Triều
Dễ
chi đâu nơi trời mây lạ
Mịt
mùng xa lắc phương Nam
Ngoảnh
bước đi về dùng dằng cố xứ
Bỏ
lại mình con rong ruổi đất Sài Gòn…
Dễ
chi đâu năm lần bảy lửa
Khi
đường đời vạn nẻo gai chông
Ai
đo được lòng người sâu hiểm?
Mà
gót chân non phải dập bước phong trần
Kể
chuyện tháng ngày đời ba phiêu bạt
Mang
lời ru quê gội nắng xứ người
Đêm
xưa vịn nhánh cau vàng trổ lá
Đất
mẹ tiễn đưa vầng trăng khuyết cuối trời…
Sương
phủ miền đời ba chải tóc
Trăm
mùa đi mơ mây trổ xuân tươi
Cứ
nghĩ lấy mình ra ví dụ
Để
dạy cho con bài học làm người
Một
đời ba cố vốc ước vọng nhỏ nhoi
Điều
giản đơn chảy qua lòng tay như nước
Giọt
giọt yêu thương thấm dần vào đất
Mơ
mọc lên những đóa hoa hồng…
Trở
về cho con học cách lớn khôn
Khi
bắt đầu những mùa gieo hạt
Gió
thốc tháng năm cuốn đời ba đìu hiu
Một
mình đuổi bắt ước mơ về phía trời chiều
Hãy
học cách làm người chân chính
Yêu
thương từ trái tim mình
Ghét
dối gian và đi bằng đôi chân mình có
Như
bước phong trần ba từng đi.
Có
thể ngày mai mỗi lớn khôn hơn
Giấc
mơ của ba phía hoàng hôn đã tắt
(Cuộc
rượt đuổi đời ai cũng về cuối đất)
Để
cõi nhân sinh con có được hoa hồng…
Tháng 9.2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét