Nguyễn Hải Triều
Nhặt từ đồng bãi
câu hò khoan
Nắng mưa tảo tần
đời mẹ
Sông suối gió
mây ngàn câu chuyện kể
Tẩm xanh đất đai
thành những mùa màng…
Hóa trăng thanh
gió mát xóm làng
Hóa cuốc bẩm cày
sâu bờ thửa
Mẹ gieo trở hồn
quê rộ vàng bắp lúa
Tằng tiện một
đời sinh nở âu lo!...
Thả hạt mầm buốt
giá sương mai
Buốt giá mưa
chiều nắng sớm
Mẹ bọc đậy sắn
khoai thảo thơm hy vọng
Cho con dệt
những mơ đầy
Gập ghềnh con
đường đêm mỏi trăng gầy
Ngày chông chênh
liêu xiêu cò vạc
Mẹ quạnh quẻ đời
quê lá vàng xao xác
Bến thời gian
trắng phau màu thu…
Áo vá chùng
chình thơm miếng trầu cay
Thơm cọng rơm
khô bện vàng cơn ngủ
Mẹ rong ruổi xưa
xa Bãi Dù Bến Miếu
Mỏi sóng sông
chiều thổ cẩm hoa cau
Gió lạnh tháng
mười phiu phắt ngọn lau
Níu sợi khói
đồng bờ mây di trú
Mẹ thắp lên từ
nhọc nhằn ngọn lửa
Ki cóp mùa đi
rồi gởi phía mặt trời…
Những Ruộng Su
Lung Ngõ một đời
Thương đường cày
lật nghiêng ngày gió
Ai quảy chung
chinh giữa vàng trăng mờ tỏ
Để tôi gởi cội nguồn câu hát…mẹ ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét