Nguyễn Hải Triều
Rồi bồng bềnh như
sóng mà đi
Lời đại dương hát
một thời mở đất
Lời của gió và
mây và cát
Vỗ vào tôi Tam
Hải ngày về…
Vời vợi Trường
Giang thành quách hồn quê
Những neo thuyền
xênh xang bè trầm lơi nhịp
Chạm ba bề biển
hát
Một bề sông rưng
sóng gió giao mùa!
Đêm. Bờ em phập
phồng ngực trần xanh xưa
Để tôi thức đợi
mù khơi trở gió
Để tôi cá tôm cua
còng san hô cây cỏ
Bàn tay nương đêm
chín rụng giấc mơ đầy
Tam Hải tôi về
tròn trịa cơn say
Sư tử đá chồm lên
sóng ngà Biển Rạng
Cửa Lở hồn trùng
dương rêu phong cổ tích
Biển động ngày
chùng thương cánh hải âu
Ngư phủ buông
chèo khua nhịp trăng thâu
Tròn xoay thúng
chai mực trành một nắng
Phong sương giấc
mơ mùa lên biển mặn
Tam Hải ngày về
nhớ mãi nụ cười em…
Tháng 6/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét