Nguyễn
Hải Triều
Bất
chợt nơi không em đầy gió
Liu
phiu mặt nước hồ xa
Núi
phơ phất sương chiều lờ mờ mây khói
Đại
Lải trầm tư
Cổ
tích trong tôi bóng dáng quê nhà…
Con
đường lạ quen
Chạm
khảm ký ức thân thiết
Như
thể em nụ cười huyền tích
Một
chiều một chiều nương xanh
Màu
sương thu trong mắt người long lanh.
Về
nghe gió hát mười phương
Thức
cùng cỏ cây linh thiêng đền cổ
Dấu
xưa vọng đài cố xứ
Tây
Thiên Sóc Sơn Mê linh
Ngàn
năm đồng vọng nước non mình…
Về
nghe mùa sương trầm tư cỏ lạ
Em
gởi theo bạt xứ cuối trời
Chút
hơi ấm ủ hương châu thổ
Lúa
đồng màu quê sông chảy màu quê
Phong
Châu ngàn thiêng vọng về
Tôi
gặp đền xưa nguy nga
Tháp
cổ rêu phong nụ cười sư nữ
Kinh
kệ nam mô níu chân viễn xứ
Một
chiều qua đây
Chiếc
răng khểnh và câu thơ bảy sắc màu say…
Trời
đất bây giờ vẫn cứ vắng em
Mùa
lên Tam Đảo ngút gió
Thương
quê xứ ngập tràn nỗi nhớ
Phương
nam còn nghe rưng rưng
Cơn
lũ triền sông
Lạnh
cóng!
Đại
Lải 09.2013
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét