Nguyễn
Hải Triều
Hòn
Kẻm Đá Dừng lấp lối người thương
Theo
gió giao mùa về xứ mẹ
Câu
cho người đà trăm năm trẻ
Dòng
sông tôi muôn thủa trắng đầu nguồn
Mây
ngàn mờ bước đường truông
Ghé
Đại Bường ngọt mùa hoa trái
Đêm
nghe hát hò khoan nhân ngãi
Mai
bậu về Tí Sé-Dùi Chiêng
Trăng
rót đầy ghe lời sông triền miên
Điệu
hò chèo thuyền trôi về Cửa Đại
Chờ
lễ hội Bà người khoe áo mới
Thu
Bồn mênh mang không lời ...
Đâu
phải vô tình em hát cùng tôi
Bữa
qua đò ngang Phú Thuận
Đá
rêu xanh sóng lau Gành Móm
Cá
chuồn tươi đầy chợ Phú Đa
Xôn
xao bóng mây làng cũ Giảng Hòa
Bến
sông xưa chừ ngổn ngang bờ sóng
Có
một Thu Bồn khát vọng
Bão
giông cho đất thắm tình người
Từ
phía nguồn mít non về xuôi
Bên
nớ Vân Ly mây chia Giao Thủy
Gõ
ván thuyền ca bài nhân nghĩa
Chín
mùa tằm chín mùa nhớ nhau
Mỗi
cuộc đời cái nghĩa trầu cau
Dù
lỡ bồi sông ơi thưa mẹ
Xanh
những làng quê qua trăm đồng bãi
Một
hạt phù sa một hạnh phúc Thu Bồn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét