Nguyễn Hải Triều
Xếp thứ tự những quan chức có quyền thế trong cái huyện
trung du này thì ông là nhân vật “dưới một trên muôn”. Ngày còn đương quyền,
nhà ông chẳng lúc nào vắng khách.. Hết giờ làm việc, về đến cổng là ông đã thấy
có người tới xin gặp rồi. Họ đến quà cáp, biếu xén để nhờ vả; cất nhắc. Tính
ông chỉn chu “nghĩa tình”; ban phát đúng chỗ nên mọi việc được ông sắp xếp xong
ro theo kiểu có qua có lại.Vợ ông đôi lúc phàn nàn: “Cứ kiểu ni thì phải kiếm
thêm người nấu nước pha trà để ông tiếp khách?”. Ông cười, tay vo vê mấy sợi
râu đặc chủng hiếm hoi dưới cằm, nhỏ nhẹ: “Họ đem lộc cho mình, chỉ tốn miếng
nước lạt mà bà cũng tiếc à?”. Nghe có lý, bà chỉ biết im lặng và tuân lệnh.