Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

NGƯỜI ĐÁNH CỜ MỘT MÌNH


                                                                              Nguyễn Hải Triều
Xếp thứ tự những quan chức có quyền thế trong cái huyện trung du này thì ông là nhân vật “dưới một trên muôn”. Ngày còn đương quyền, nhà ông chẳng lúc nào vắng khách.. Hết giờ làm việc, về đến cổng là ông đã thấy có người tới xin gặp rồi. Họ đến quà cáp, biếu xén để nhờ vả; cất nhắc. Tính ông chỉn chu “nghĩa tình”; ban phát đúng chỗ nên mọi việc được ông sắp xếp xong ro theo kiểu có qua có lại.Vợ ông đôi lúc phàn nàn: “Cứ kiểu ni thì phải kiếm thêm người nấu nước pha trà để ông tiếp khách?”. Ông cười, tay vo vê mấy sợi râu đặc chủng hiếm hoi dưới cằm, nhỏ nhẹ: “Họ đem lộc cho mình, chỉ tốn miếng nước lạt mà bà cũng tiếc à?”. Nghe có lý, bà chỉ biết im lặng và tuân lệnh.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

NHỚ MÙA CÁ NƯỚC LỤT


                                                                                     Nguyễn Hải Triều                                                                                                                                                                                                                                                                     
        Làng tôi nằm ở bờ bắc sông Vu Gia. Bên kia cánh đồng là sông Con. Có một nhà thơ nổi tiếng khi đến quê tôi đã viết: “Trước nhà em sông Vu Gia/ Sau nhà em cũng lại là dòng sông/ Anh đi giữa một cánh đồng/ Ngóng trông bên nọ ngóng trông bên này…” (*). Những câu thơ ấy đã đi vào tâm thức của người dân quê tôi một thời mưa bom bão đạn và mãi cho đến bây chừ. Hai nhánh sông ấy như hai cánh tay vòng qua ôm lấy làng tôi như mẹ ôm con rồi chảy ra Ba Bến, nơi có Đầu Vòm và con đò cũ càng trăm năm đong đầy ký ức quê kiểng và xuôi về phía biển xa xa. Mùa nắng nước hai sông hiền hòa trong mát, xanh như dải lụa mềm. Ghe thuyền ngược xuôi tấp nập trên các bến sông nhộn nhịp, đông vui. Đến giữa thu, khoảng tháng bảy, tháng tám; những cơn mưa dầm dai dẳng ướt sũng con đường quê; làm cho đồng bãi ngập ngụa, lênh láng; sông duyềnh lên con nước đục ngầu bèo bọt, sóng to gió lớn. Lũ trên nguồn đổ về ào ạt báo hiệu mùa bão gió, lụt lội trên quê tôi.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

ĐỘI VĂN NGHỆ LỘC BÌNH SAU NGÀY THƯỢNG ĐỨC GIẢI PHÓNG


                                                                               Nguyễn Hải Triều

Một tháng sau ngày Thượng Đức được giải phóng, mặc dù chiến sự đang diễn ra rất khốc liệt giữa bộ đội Sư đoàn 304 và Quân đoàn dù Sài Gòn trên điểm cao 1062 ròng rã từng ngày từng đêm, tháng này sang tháng khác. Nhưng dưới sự động viên của Chính quyền Cách mạng, nhân dân từ các vùng sơ tán ở ngã sông Con như Làng Hiệp, Bồ Lô Bền; ngã sông Cái từ hướng Đầu Gò, Ba Tớt, Đồng Chàm…họ lần lượt trở về làng khai hoang vỡ hóa, tăng gia sản xuất lương thực, thực phẩm, góp phần cải thiện đời sống, chống chọi bệnh tật, gian khó, đạn bom trong những ngày đầu khi quê hương vừa thoát khỏi ách kìm kẹp của quân thù.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

QUA CHIỀU THẠCH HÃN


                                        
                                                                 Nguyễn Hải Triều
                                                        “Đò lên Thạch Hãn ơi… chèo nhẹ
                                                          Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…”
                                                                                  (Thơ Lê Bá Dương)

Một mảnh trời xanh phơ phất mây bay
Tháng Bảy gió và hoa và cát
Đi qua những bãi biền những cồn lau
Đi qua những mênh mang
Mới hiểu vì sao đời sông phiêu bạt
Mới hiểu đời quê còn khoảng lặng xa mờ…