GIAO THỦY
Nguyễn
Hải Triều
Em thả trôi câu ca qua bờ Giao
Thủy
Tiếng lòng xưa đâu?
Gọi mờ sương bến đợi
Gọi núi thẳm sông dài gọi hàng
tre nghiêng gió thổi
Lơ ngơ một tôi mắc cạn khúc
sông này!
Mát ngọt câu hò mát ngọt bàn
tay
Ngày Mỹ Sơn linh thiêng đền cổ
Tượng Apsara Chiêm nương
Tiếng mùa phong thanh trăng
cài ngách núi
Bao giờ sông xuôi Gò Nổi
Tôi hẹn hò bờ bãi để mà say…
Trầm tích mùa xưa
Từng khuất lấp bến sông này
Thương dòng đời đục trong bên
bồi bên lở
Lời ca dao nối đôi bờ em còn
nhớ?
Vu Gia Thu Bồn
Duyên nợ cả trăm năm!
Mai em có về Kiểm Lâm
Xanh xanh bãi biền ngập ngừng
con nước
Vớt câu hò khoan chao nghiêng
ngọn gió
Sông vô tư cứ thì thầm sóng
vỗ
Bờ lau đợi người
Mát rượi ngọn nồm đông…
Nước chảy xuôi nguồn bỏ ghềnh
thác sau lưng
Bỏ cả câu ca “Đá Dừng Hòn Kẻm”
Mây níu gọi thinh không
Mây che trời phiêu lãng
Mùa lễ hội thênh thang con
đường sáng
Em giêng hai e ấp lúm đồng
tiền.
Ở đâu bên này đợi cánh buồm
lên
Còn nhớ chiếc ghe bầu xa xăm
Mái chèo khua trăng gội
Ở đâu bên kia một thời gió
nổi
Con đò quen mỏi lối đợi người
về…
Cầu bây giờ đã bắt nhịp hai
bờ
Thênh thang một tình yêu!
Nối ngàn xưa nối thời hiện
đại
Giao Thủy. Có ai kể về giấc mơ đời mẹ
Giữa câu hát nhặt khoan tiếng
quê
Cho tôi gom cả đất trời…
Cuối
tháng 3/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét