Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

CON MÍT NHÀ TÔI


Truyện ngắn:
CON MÍT NHÀ TÔI
                                                                                                                        

Sau vụ con Bợm bị bọn cẩu tặc bắt trộm, cả nhà ai cũng tiếc. Thằng con trai tôi bỏ ăn uống, hắn khóc như người thân qua đời. Một buổi tối, tự nhiên thằng con nói với tôi: “ Ba, con biết con Bợm đang ở đâu rồi!”. Rồi như để lý giải điều đang suy nghĩ, hắn lấy giấy bút ra ngồi vẽ. Trong bức tranh, con chó Bợm mọc hai cánh, dưới chân là những chùm mây trắng phơ phất; và không chỉ con Bợm mà cả những con chó trước đây như con Ky, con Mỡn (đều đã chết do bệnh hoặc do bị bắt trộm), chúng nó đều mọc cánh và bay lên trời theo trí tưởng tượng của con tôi. Hắn nghĩ, người hiền luôn gặp điều lành, những con chó vô tội kia khi chết tất yếu phải lên trời. Có được đứa con mà tâm hồn trong sáng, suy nghĩ nhân hậu như vậy ai chẳng mừng. Rồi thằng con tôi lấy bức tranh vẽ của mình, cài lên chỗ góc học tập, hằng ngày nhìn ngắm.

Một hôm, bà mẹ vợ đi chợ mua một chú chó con về thay chỗ con Bợm xấu số. Thấy bà ngoại bồng con chó về, con trai tôi mừng như được vàng. Ngay chiều hôm đó, thằng Cu bắt tay vào làm cho chó con một ngôi nhà bằng cạc-tông đặt bên góc học tập. Ngôi nhà được thiết kế có cửa ra vào, có ô để ngủ trông thật thích mắt. Nhìn chú chó con mủm mỉm như hột mít, thằng con tôi đặt tên là Mít; rồi hắn lý giải như người lớn: “Tên Mít không giống tên của chó, mà gần với người, chắc con Mít sẽ sống lâu hơn những con chó trước đây, ba à!”.
Từ đấy, Mít trở thành thành viên chính thức trong gia đình tôi, mọi sinh hoạt trong nhà đều có bóng dáng của nó. Càng lớn càng bảnh trai. Mít sở hữu một vóc dáng của sói, lông xù màu trắng vá vàng, bờm dựng như ngựa, tiếng sủa ồm ồm của hổ báo; và đặc biệt, nó bộc lộ sự nhanh nhẹn, thông minh, khôn ngoan của loài chó. Nhiều người quen đến nhà chơi, nghe cách gọi chó thân mật như gọi người, họ không khỏi ngạc nhiên, đôi khi còn cho là bất thường, ví dụ như “Mít ơi, đi  đâu rồi?”, “Mít lại biểu!”, “Mít xuống ăn cơm”…và mỗi khi nghe gọi như vậy, con Mít lặng lẽ làm theo răm rắp, chỉ có điều không nói được. Mấy thằng bạn thân nghĩ chắc tôi bị hâm, tôi không phân bua mà chỉ cười xòa cho qua chuyện.
Một con chó khôn ngoan cũng giống như người câm trong nhà. Mỗi ngày, nó lăng xăng chạy đi chạy lại như một gã say mê, bận rộn công việc; hai tai vểnh cao, xoay đi xoay về như cánh ra đa. Dù chưa cắn ai, nhưng nó luôn là nỗi khiếp sợ với bọn nhóc quanh xóm hay nghịch ngợm chọc ghẹo nó mỗi khi đá bóng trước đường. Hàm răng sắc nhọn chỉ cần cạp một cái là đi đứt ngay trái bóng nhựa của bọn trẻ. Trong các trận thư hùng với những con đực khác để giành tình cảm trước một nàng “chó” nào đó, Mít thường là kẻ chiến thắng. Có những trận quyết đấu, khi trở về máu me đầy mình, thương tích chí mạng, tôi phải mời chú Quân thú y đến tiêm thuốc nhiều ngày mới khỏi. Tối tối, nó leo cả lên ghế đệm giữa nhà, nằm ngửa mà ngủ. Khi ngủ nó cũng ngáy như người, có lúc miệng gầm gừ, sủa ục oặc trong mơ. Mỗi lần như vậy, thằng con trai tôi lại bảo: “ Hắn đang chiêm bao đó ba!”.
Tôi hay rủ bạn bè đến nhà tổ chức những cuộc nhậu vui cuối tuần. Thường thì trải chiếu trước hiên, lai rai vài ly rượu và nói chuyện thế thái nhân tình, công việc. Mỗi lần như vậy, rượu vào lời ra, bàn tiệc trở thành cuộc chuyện trò sôi nổi để tán dương hoặc phê phán với nhiều câu chuyện vui, buồn; nhiều nhân vật điển hình sai, đúng, bình thường, quái gỡ từ cổ chí kim, ông tê bà nọ...ôi thôi, chỉ quanh cái huyện trung du nhỏ bé của tôi mà đã có hằng hà chuyện thế thái nhân tình kinh thiên động địa xoay quanh cái lòng tự trọng, cái phẩm giá của con người, nghe mà cười ra nước mắt, đúng: đời là một khúc…đáng suy nghĩ!
Những lúc như vậy, Mít lẳng lặng đi lại, nằm xuống bên cạnh và gác cái mỏm chó đen thui lên đùi tôi, chăm chăm nhìn vào mâm nhậu ngổn ngang mồi mè cá thịt để lắng nghe. Hai lỗ tai xừng lên đưa đi đưa lại mỗi khi quanh cuộc nhậu vang lên tiếng cười khoái trá, nhìn ánh mắt của nó như muốn nói: “ Tôi cũng hiểu hết mọi điều!”.
Một hôm, cả nhà không thấy bóng dáng của Mít, nó biến đi đâu từ sáng sớm. Tôi nghĩ chắc con chó bị người ta bắt trộm. Chiều tối khi không còn chút hy vọng thì nó lại dẫn xác về. Nó kéo lê cái thân tàn ma dại thương tích đầy mình nép vào góc nhà một cách đau đớn, miệng rên ư ử trông thật thảm hại. Từ bữa đó, Mít không ăn uống và như nằm chờ chết. Ánh mắt của nó nhìn trâng trối, lúc nào cũng ngấn ra những dòng lệ, cả nhà tôi  ai cũng không cầm được lòng. Tôi nghĩ  lần này con Mít đi đứt, và dự tính khi nó chết, cha con tôi phải đem nó vào núi chôn cất tử tế. Chú Quân thú y thì an ủi động viên “còn nước còn tát”, con chó quá khôn không nên bỏ. Quả là trời có mắt, tiêm thuốc được vài ngày, bệnh nó có hơi chuyển biến, ai trong nhà cũng phập phồng.
Cách đây ba bữa, con gái tôi bồng đứa cháu ngoại mới tròn bốn tháng tuổi về nhà chơi. Thấy tình trạng con Mít sống dở chết dở; nước tiểu, phân, lông chó, mùi hôi hám lẫn phất quanh nhà. Con gái tôi đâm lo vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe đứa bé mới sinh. Biết vậy, vợ tôi bèn lại nơi con Mít đang nằm và thủ thỉ: “Thôi Mít xuống nhà dưới nằm nghe, chỗ của Mít là ở đó. Đừng ở nhà trên mà bé Bi (tên của cháu ngoại tôi) nó sợ!”. Tưởng nó không nghe, bà vợ tôi cứ đọc đi đọc lại đến mấy lần cái câu “đuổi chó” ấy, và chẳng biết con chó Mít có hiểu được không mà chỉ mấy phút sau, nó ráng hết sức xê dịch từng centimet cái thân tàn xuống phía góc nhà dưới, đôi mắt rưng rưng lệ, miệng ư ử như muốn nói rằng, nó hiểu và sẽ không dám làm phiền ai cả. Rồi tối hôm đó, không ai thấy con Mít đâu cả. Mọi người táo tác rọi đèn đi tìm. Tôi nghe người ta nói, con chó khôn thường tìm đến nơi bụi bờ cách xa nhà rồi nằm ở đó chờ chết. Tôi nghĩ hay con Mít cũng đang làm như vậy. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, ra sau vườn lục lọi dọc hàng rào bên nhà hàng xóm thì thấy con Mít đang nằm ở đó. Tôi bồng nó về và nói: “Răng mi dại rứa? Cả nhà ai cũng thương. Hôm qua nói vậy để mi xuống nhà  dưới chứ có ai ghét gỏng chi mà bỏ đi chứ? Nói chạm đến lòng tự trọng của chó, mi định tự tử à? Đúng là ngu như… chó!”.
Kể từ hôm đó, con Mít thủ phận chó, cứ nằm một mình trong góc tối ở nhà dưới để dưỡng thương. Rồi bỗng nhiên như có phép màu, nó ăn uống lại được. Cặp chân sau có hiện tượng phục hồi. Cho đến hôm nay, dù chưa trở lại bình thường nhưng nó cũng gắng gượng lê từng bước ra ngoài, lon ton làm nhiệm vụ theo bản năng của mình là giữ nhà, giữ cửa. Chắc nó đã quên mất việc bị đuổi xuống nhà dưới từng làm nó buồn! Từng làm nó có ý định quyên sinh!
Chao ôi, chó mà chuyện của nó sao lại giông giống chuyện người!
Cu Mít – Con chó nhà tôi!



                                                                                                                        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét