Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

HÒN KẼM ĐÁ DỪNG

song1.jpg
HÒN KẺM – ĐÃ DỪNG
Nguyễn Hải Triều
“Ngó lên Hòn Kẻm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi…”

Từng nếp gấp rêu xanh
núi lộn trần mây mài bóng ký ức
gió mù sơn khê…
vách đá phong trần tháng năm cau mặt
sông chùng chình đi ở
bậu về!


Thu Bồn đợi thu ngày mang mang nước
thuyền đầy trăng Hòn Kẻm Đá Dừng
một thời khuya khoắt sông trôi
một thời câu thơ miết dài ngọn sóng
để sóng thì thầm như kể
sóng lòng thôi!

Đá dựng đá dừng cây hoang cỏ mọc
Cổ Ngựa tung bờm
Vũng Tăm gió lò hôn động
xa lắc mùa lên em níu áo thi nhân
chiều bảng lảng khói sương
đá trần truồng mỡn sóng
bật máu gót son mây trắng nõn thiên thần…

Đã rồi trăm năm cha mo cau cơm gói
ống bươn bờ rẫy mắt dõi hướng làng
chiều nghiêng bóng ngã
bấm đốt ngón tay vàng vọt khúc nhớ
câu hát chảy thành ký ức quê nhà
tiếng ầu ơ nẫu ruột
mẹ bồng con đứng đợi bóng chiều xa…

Bữa ấy bậu về xuân thì hoa cỏ
con đò trầm tư bến cũ Dùi Chiêng
quá chừng nỗi nhớ
quá chừng nỗi thương
ngày em gói câu thề thả xuôi theo nước
sóng vô tư dạt tuốt xuống Đại Bường

Còn đâu mây trời xa vợi
còn đâu cỏ úa mùa hương em đã thu?
đầu nguồn Đá Dừng Hòn Kẻm
“sông dài cá lội biệt tăm…”
để chừ một tôi mê mải
đi tìm…


Tháng 8/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét