Nguyễn
Ngọc Hạnh
Tôi
ru trăng lạnh đêm thâu ru mình
À
ơi một cõi phù sinh
Ru
cho trời đất thấu tình biển sâu
Em ru lời của bể dâu
Còn
tôi biết gửi về đâu nỗI lòng
Ơi
à sáng nhớ chiều mong
Ngồi
ru tiếng khóc lịm dần trong mơ
Ru con hết một đời thơ
Ru
em bao nỗi bơ vơ lặng thầm
Mai
này còn chút tri âm
Mình
ru cho hết thăng trầm mới thôi
Lời ru dìu dặt xa xôi
Cùng
trăng rơi xuống bên nôi đêm rằm
Thơ
tôi làm chiếu con nằm
Một
đời rút ruột thân tằm chờ con
Ru cho trời đất vuông tròn
Ru
cho nước chảy đá mòn trùng khơi
Một
mai con lớn nên người
Biết
đâu tôi lại ru tôi một mình.
N.N.H.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét