Nguyễn
Hải Triều
Chạm vào bậc thềm
rêu xanh
Chạm gấp khúc mái
hiên đọng màu chiều
Nơi em về không gian
đầy gió
Em về ru giấc mơ tàn
tích mưa ngâu.
Tôi hái tặng em vầng
trăng non
Nhặt câu thơ mênh
mông cuối trời thu cũ
Lặng lẽ trải lòng
làn sương di trú
Những hạt sương đêm
đêm thoát xác qua mùa
Có thể gió vô tình
nói điều gì không thật?
Từ cơn mưa sâu thẳm
chiều hoang
Nhưng tôi tin khi
mùa đi xa khuất
Còn tình yêu em muối
bể mây ngàn.
Dập duềnh ngọn sóng
đa đoan
Ngàn năm chuyện sông
Ngân nối cầu Ô Thước
Giữa thinh không bầy
quạ trọc đầu bay qua đỏ mắt
Về đợi mùa phơ phất
lá vàng rơi...
Trong tôi lan man
những ký ức rời
Có vầng trăng hạt
sương và cơn gió
Gió vô thường thổi
qua hương đồng nội cỏ
Để tôi còn em
với cả mùa Thu!
Thu 2010
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét