Nguyễn Hải Triều
Tôi đem cỏ lá ru
lời
Bồng bềnh sông chảy
một đời nổi nênh
Gởi người khúc
trích nhớ quên
Gởi em trăng gió
gập ghềnh câu thơ
Về tôi lá cỏ bãi
bờ
Thương đời tằm
rớt dây tơ chập chường
Cái ngày vó ngựa
chùng cương
Mỏi sơn khê níu
dặm trường mù bay…
Xửa xưa sông cạn
tình đầy
Mòn câu hát cũ
đắm say cõi người
Khói mùa rơm rạ
đồng tôi
Bờ trăng treo
bóng mây trời đêm sang
Em ơi ngày quê
ngỡ ngàng
Cong đòn gánh
quảy lỡ làng qua sông
Về tôi ươm cải
trổ ngồng
Ươm cà tím nụ
ươm hồng trắng hoa
Xòe bàn tay giọt
làn da
Bờ lông măng
cũng biểu xa mất rồi
Tưởng chừng như
thể riêng tôi
Câu thơ chạm
trái tim người mà rơi
Tôi đem cỏ lá ru
lời
Lời ru lá cỏ ừ
thôi …gió lùa
Phím đàn treo
rơm rạ mùa
Tiếng chuông ngân
vọng mái chùa quê ơi!
Tôi đem cỏ lá ru
lời…
Đông 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét