Nguyễn
Hải Triều
Tôi
được sinh ra từ một làng quê phía tây Đại Lộc, Quảng Nam. Nơi ấy có con nước Vu
Gia quanh năm cần mẫn về xuôi, có vườn trái loòng boong vàng mọng cả mùa thu,
như nhà thơ Huỳnh Minh Tâm viết: “ Cắn một miếng nhớ em bảy tám mùa vàng”.
Trái loòng boong trong tròn ngoài méo
Trái thầu dầu trong héo ngoài tươi
Thương em ít nói hay cười
Ôm duyên mà đợi chín mười con trăng…
Tuổi
thơ tôi được tắm mát nơi bến sông quê. Tâm hồn tôi được tắm mát từ những lời ru
êm đềm của mẹ, của bà; mà đa phần những lời hát ấy là các câu ca dao, hò khoan
có được của vùng đất, con người xứ tôi từ xa xưa truyền lại. Để rồi khi lớn
khôn, tôi đã thuộc làu những câu hát ấy tự lúc nào chẳng biết. Thuộc một cách
tự nhiên như nó đã có sẵn trong máu thịt của tôi; máu thịt mà cha mẹ, sông
suối, đồng bãi, làng mạc, rạ rơm, khoai sắn đã chắt lọc cho tôi nên vóc, nên
hình; nên tình yêu, cuộc đời.
Tôi
nghe mẹ kể lại rằng, ngày còn nhỏ, bà hay được ngoại tôi dẫn đi xem những đêm
hát hò khoan của nam thanh nữ tú trong làng. Nhờ được xem, được nghe nhiều lần
nên mẹ tôi thuộc rất nhiều câu hát. Bà bảo bây giờ những người hát hay, hát
giỏi ngày ấy đều chết cả rồi, vài ba người còn sống thì đã già yếu, không còn
đủ minh mẫn để nhớ lại những câu hát xưa. Riêng mẹ biết tôi là người đam mê sưu
tầm hò khoan, nên mỗi lần về quê thì thường kể tôi nghe hoặc đọc cho tôi chép
những câu hát mà bà bất chợt nhớ lại.
Hò
khoan trên quê tôi là những câu hát đối giao duyên để trai gái bày tỏ tâm tình,
gởi gắm nỗi niềm; đôi khi trêu ghẹo cợt đùa cho thêm sắc màu cuộc sống. Lúc thì
hát trên biền dâu, nương bắp, trên chuyến đò ngang, hay giữa đồng lúa mùa cấy,
mùa gặt. Đôi khi mượn cảnh để tỏ tình, than thân trách phận; nào là:
Thương tằm ngữa áo bọc dâu
Tưởng tằm có nghĩa hay đâu bạc tình!
Hay:
Anh về cuốc đất trồng cau
Cho em trồng ké dây trầu một bên…
Nhưng
phong phú nhất vẫn là những cuộc hát có hẹn trước giữa trai gái trong làng,
hoặc làng này đến hát với làng khác nhân một buổi đập bắp, lặt đậu, có khi
những đêm trăng sáng vụ mùa rảnh rang.
Nếu
trong tuồng cổ hay kịch dân ca, khi hát phải có lớp, có làn điệu; diễn giải
những mâu thuẫn, xung đột…thì mỗi cuộc hò khoan cũng có nguyên tắc, bài bản
riêng của nó.
Đầu
tiên, khi đến địa điểm đã được hẹn trước, đôi bên nam nữ chào nhau bằng những
câu hát mở đầu. Có rất nhiều câu hát “chào” tinh tế, ý nhị, lịch sự:
Vô đây bớ bạn vô đây
Trầu cau ta đãi ghế mây bạn ngồi…
…Tối trời em chẳng biết chào ai
Chào chung một tiếng sáng mai hãy
nhìn!
Rồi
để cho không khí vui vẻ, thân thiện, có người lại chào theo kiểu bông lơng:
Vô đây bớ bạn vô đây
Cau trầu bát ngọc mâm xây trên bàn
Tội chi đứng sá ngồi đàng
Muối sương sa hạt lụy nhỏ cảm thương
hàn ai nuôi?!..
Sau
khi chào hỏi để biết nhau rồi, họ ăn trầu hút thuốc, hỏi thăm và trổ tài bằng
những câu hát đố. Hát đố có nhiều cách, nhiều ý tứ vô cùng phong phú. Khi thì
đố chữ, nghĩa, sự vật, đố nói lái kiểu đảo ngữ Quảng Nam…để thử tài thông minh
ứng xử. Câu khó mà trả lời được thì nễ phục nhau, gây sự cảm mến tâm tình; còn
nếu trả lời chưa được thì hát “hẹn”, hát khất lại hôm sau, ví như có những câu
hát đố:
Tiếng đồn cô Bốn hát hay
Hỏi xem cô Bốn cối xay có mấy niềng?
Bên
nữ trả lời:
Cối xay có hai mươi bốn cái niềng
Em hỏi lại anh thử ông kiềng có mấy
chân?
Và
nếu câu đố khó quá, người ta lại vận dụng một cách linh hoạt bằng một câu đố
khác thay cho câu trả lời:
Em bậu ơi! Em đố chi đố ngặt đố nghèo
Hỏi em có biết con mèo có mấy lông?
Và
bên nam lại được trả lời bằng câu hát sau:
Anh về tát cạn biển đông
Đến đây ta nói có mấy lông con mèo…
Tùy
theo sự thông minh và mức độ linh hoạt của người hát mà họ có những câu đố,
cách đố khác nhau. Nhiều khi trả lời sai ý tứ hoặc không trả lời được thì diễn
biến của cuộc hát sẽ bằng những câu hát “xạo” để chọc ghẹo. Hát xạo thường là
mượn hình ảnh này để nói sự việc kia, ý tứ đôi khi dung tục nhưng dí dõm, thông
minh. Nếu cuộc chơi dẫn đến hát xạo là đổ vỡ, mất vui, cay cú hơn thua. Như
trong hoàn cảnh sau đây, từ một ý là chiếc thuyền thôi, bên nam hỏi:
Thuyền em bán mấy anh mua cho
Đem về làm đò chở khách vảng lai!
Gặp
câu hát tỏ vẻ xem thường nữ giới như vậy, cô gái đốp chát lại ngay:
Thuyền em đúng giá ba ngàn
Không tin anh thử đội về làng anh
coi!
Với
câu hát ý tứ sắc sảo và rất hiểm như thế, bên nam đành “tắt tiếng ca”. Chờ có
vậy, bên nữ hát bồi:
Thuyền em mũi phượng lá loan
Đưa người tiến sĩ chứ hạng chàng em
không đưa!
Phe bên nam nghe vậy mới kịp lấy lại
bình tỉnh, hát luôn một câu:
Hôm nay đông khách em làm dày
Ngày mai vắng khách ăn mày em cũng
đưa!
Thường
khi đến độ tình cảm như vậy, phải có một người đứng ra can ngăn cho bớt căng
thẳng:
Chuồn chuồn đậu ngọn mía mưng
Thơm tho ai biết ngát lừng ai hay
Chuồn chuồn đậu ngọn roi cày
Cô mô hát xạo tôi quất quay mòng
mòng…
Cuộc
hát sẽ trở lại không khí vui vẻ ban đầu và tiếp tục các phần hát mới như hát
hỏi thăm, hát“kết”:
Người dưng ơi hởi người dưng
Hát chi thì hát chớ đừng hát kết
duyên!
Hát
kết là những câu hát nhân ngãi chan chứa tình cảm ngọt ngào. Người ta phân ra
từng cặp để hát. Thường câu hát nhân ngãi có bài bản sẵn, độ ví von cao, đậm đà
chân chất, ước hẹn một tình cảm đằm thắm, chân thành:
Ví dầu cổ cắt đầu bêu
Đi ngang qua ngõ cũng kêu ớ chàng
Hai tay em cầm bốn lượng vàng
Phụ mẫu biểu bỏ thì em bỏ chứ ngãi
chàng em không
Ví dầu đan rọ thả sông
Trôi lên trôi xuống thiếp cũng không
bỏ chàng
Ví dầu tới huyện tới quan
Lỗi em thì em chịu, lỗi chàng em
xin…
Đôi
khi trong câu hát họ lại thầm trách móc người thương:
Qua cầu cầu yếu ta nương
Chầu rày biết bạn không thương ta
rồi
Bạn không thương ta nữa thì thôi
Bao nhiêu nhân ngãi bạn bồi cho ta…
Cuộc
hò khoan đến đoạn nhân ngãi là đã chín muồi. Sau đó người ta còn hát “hẹn”, hát
“chia” và trao nhau miếng trầu, điếu thuốc làm vui, ước vọng những ngày tới tốt
đẹp.
Viết
bài này khi mùa xuân đã về trên quê tôi. Mỗi lần về quê, tôi lại mong được mẹ
đọc cho nghe một vài câu hát xưa mà bà mới nhớ ra, với tôi là điều vô cùng quý
giá. Chao ôi! Sẽ có vô số câu hát hay của ngày xưa truyền lại để thế hệ chúng
ta gìn giữ, bảo lưu và phát huy. Hãy gìn giữ nó như một báu vật để phục
vụ đời sống tinh thần của cộng đồng; Giá trị sẽ mãi mãi trường tồn trong kho
tàng văn hóa dân gian của quê tôi, của cả miền, cả nước.
Nhưng
để có được những câu hát xưa và gìn giữ, bảo lưu nó; trách nhiệm này không chỉ
của riêng ai!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét