Nguyễn Hải
Triều
Khói sương một thời rừng núi
Con đường heo hút gió ngàn
Sông mơ mùa vàng phù sa đỏ ối
Tuổi xuân tôi thức với Đồng Chàm
Chiều Khe Hoa thơm bát mì cá nóng
Dìu bạn xiết dòng lạch nước mùa đông
Lau lách lối mòn em về Thác Cạn
Rướm máu bàn chân quen phố lạ rừng
Ly rượu mời nhau chảy tràn ánh trăng
Để người xa nhớ biển đến vô cùng
Ba Tớt bữa rày còn không mây trắng?
Xanh lá trầu nguồn,nồng cay sông Bung
Đò xưa em qua Tân Đợi
Hội Khách đường quen khập khiểng sa mù
Cái hôm mở vườn vui ngày hội
Ngọt trái loòng boòng vàng mọng cả mùa thu
Nhà ai chiều nay khói bếp
Nhiều năm trường cũ rêu phong
Nhớ ghê lắm cái thời giông gió
Vu Gia sóng vỗ đến nao lòng..
N.H.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét