Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

MỘT DẢI SƠN HÀ…

Nguyễn Hải Triều



Khi ta ngồi đếm ngọn gió thốc từng đợt sóng
Vẫy tay gọi trùng dương
Ru em câu hát không lời
Đất nước lượn dài theo hình  tiếng vọng
Một dải sơn hà cầu vồng phía biển xa khơi …


Rồi một bận tôi
Em và bài thơ cũ
Dệt lời biển ru đợi mùa lên chắn gió mặt trời
Kể chuyện hợp tan thường tình
Có vị chát mồ hôi dân chài có cánh buồm hồng hoang mơ say
Có ngày cha đưa con rẽ sóng muôn trùng
Thành muối mặn gừng cay.

Phải không em?
Ngày nếm sương chùng gió tạt mưa giăng
Trăm đoàn trai hướng biển
Gội tóc mây mai vỗ khúc phiêu bồng
Bão chưa về đợi mù khơi cơn nồm nắng hửng
Những làng chài mong ngóng
Bồng bế câu à ơi mẹ ngồi chong mắt chờ trông

Bài thơ viết dỡ chừng bên mạn thuyền
Ngực trần mùa cá nục
Tay hứng ngọn triều lên giăng lưới trùng dương
Tiếng sóng màu đêm phía quê nhà thức đợi
Ôm tình yêu biển
Và em câu chớp bể mưa nguồn…

Rồi như thể mùa màng ta cấy hái
Em bẫy ngày lên
Biêng biếc tuổi xuân
Đất nước mài khúc quân ca và giấc mơ gió biển
Đã thẳm sâu ngàn đời
Xuống biển lên rừng là máu thịt thủy chung

Đất nước vươn dài hình hài biển đảo
Hình hài san hô Trường Sa
Mắt lưới gọi Hoàng Sa
Chừ phương ấy đang nổi chìm biển động
Giông tố rồi em!

Biển đông khơi xa
Làm ta nhớ chuyện Dã Tượng Yết Kiêu
Ta nhớ Vân Đồn Chương Dương Hàm Tử
Để triệu triệu trái tim
Cùng chung tay giữ lấy một sơn hà!...

                                     Quê nhà, tháng 5/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét