Đi giữa gian truân
người đàn bà
vầng mây bạc
không dư dã áo cơm
không đói
khát
trách mình phung
phí những câu thơ
Một đời
màu trắng bãi bờ
màu trắng của tóc
em có thể nuối tiếc
đến trầm mặc
nhưng rồi
vẫn còn mùa xuân
Hãy cứ khoan dung
với những nỗi
buồn
vết đau đừng vá víu
người đi ra
từ trong ly rượu
câu thơ tôi gấp gãy
nhịp cầu
Người đàn bà
ký ức thẳm
sâu
nhốt bao giấc mơ
đẹp
năm tháng đi qua
tôi em
mùa đông mùa xuân...
mặt trăng mặt trời
sương mờ che
khuất
lần đếm ngón tay
xiên những con đường
Đi giữa gian truân
vầng mây sẽ bay
theo gió
sóng của sông
sóng lòng
nhân thế
người đàn bà
nỗi đau như ghềnh
thác về xuôi
Xin tạ ơn
tạ ơn những nụ
cười...
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét