Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

HƯƠNG

                    Nguyễn Hải Triều

Em neo đậu hồn tôi phía dòng sông
Lất phất nỗi buồn dáng dấp loài hoa thời gian
Không tuổi tên không sắc màu phiền muộn
Về với hoang sơ mùi hương là vĩnh hằng

Từ buổi tàn đông nơi góc trời chật hẹp
Em vô tư vẽ giòn tan những ký ức rời
Kể chuyện biệt ly và hạnh phúc
Lẫn khuất thiên đường hoa không mùa
Cung bậc thăng trầm khúc hát tàn phai
Hoài niệm quẫy đạp em gọi về mùa sương phiêu lãng
Mùa bồng bềnh của mây trời tháng Tư
Tôi gói hương hoa vào vĩnh hằng
Lúc ngọn cỏ đêm xuân giật mình
Làn gió nhẹ nhàng ve vuốt vết tích bàn chân dẫm vội
Tôi ngóng đợi khát vọng của cơn sóng xô bờ
Nhưng chỉ còn lại sự nuối tiếc mòn mỏi.
Dòng sông  kỷ niệm đã trôi xuôi...
Ánh trăng huyền hoặc che đậy màu đêm không thật
Em lại vô tư mắc vào tôi nỗi nhớ
Mắc vào tôi xưa xăm màu tím và cả cơn mưa xa
               Quay mặt thời gian bất tận... hương mùa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét