BẰNG
LĂNG
Nguyễn
Hải Triều
Đi qua mưa chiều ngất ngưỡng cơn
giông
Những bóng mây hầm hố
Em trải lòng bầy đàn lá rụng
Em phơ phất khi trăm ngọn gió
vây quanh
Có một nẻo vắng trầm ngâm
Nụ cười răng môi hồ đầy
Tưởng chừng trượt vỡ ký ức
Tôi gặp giữa chông chênh hư
thực
Tim tím những đọt nhú bằng
lăng…
Cây đi qua đời tôi một thời
ly loạn
Những con đường gập ghềnh tử
sinh
Những hố mắt mơ quê trống
hoác nỗi nhớ
Mùa biệt ly khô khốc tiếng gà
Đâu đó một góc trời thật xa
Sót lại sự chết và súng nổ!
Nơi ấy thân bằng lăng hằn dấu
võng bạn tôi
Mùa khô kiệt nước
Rừng lạ lẫm hoang sơ bước
chân ngập ngụa cơn khát
Em thì tím đến ngút ngàn…
Ngày về lá rụng chiều hoang
Tôi chông chênh giấc mơ bằng
lăng
Bất ngờ mùa trái chín
Mơ say một bóng hình hài
Để rồi cuối con đường ngút
mắt bên kia
Cành bằng lăng khẳng khiu trổ
lá
Cành bằng lăng tím gió
Trăm lá tay quàng
Tôi một mình
Đăng đắng vị bằng lăng…
Tháng
4/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét