CÓ
MỘT NGÀY…
Nguyễn
Hải Triều
Một ngày về dọn cồn lau
Ngồi bên sóng để mà đau một
mình
Hải hồ từng đã biệt sinh
Trái tim méo mó nhốt tình nhân
gian
Phấn hương ai khóc muộn màng
Ai cười cợt giữa hợp tan nẻo
đời?
Nhớ quên chỉ một phận người
Trăm năm được mấy cuộc vui mà
buồn?
Quê còn nắng hửng trăng buông
Còn đôi con lạch phía nguồn
cạn khô
Trải lòng riêng dễ cơ hồ
Đời sông hóa kiếp đời mồ côi
yêu
Xanh phong kín vết tường xiêu
Rêu tình rã rượi trượt xiêu
tháng ngày
Chừ ngồi phủi vốc rượu cay
Mài con gió rủ trời say…với
mình!
Tháng 4/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét