Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

QUÊ CHỒNG

                                                                    Nguyễn Hải Triều


                                          Cánh cò trong câu ca dao
Lảng đảng sương chiều
Phía mù khơi có mưa nguồn chớp bể
Như dòng sông chảy xuôi muôn đời vẫn thế!

Quê chồng. Mẹ một mình ngồi đếm tháng năm qua...
Mười sáu tuổi
Tóc dài mượt bóng trăng xa
Ngược đồng cạn đồng sâu ngổn ngang triền gió
Ngày vẫy mùa lên nương chè xanh đồi cọ
Tuổi xuân đi qua đạn réo bom chùng...
Mẹ ươm tình yêu thủy chung
Không phải  à ơi... cá thu cơm trắng
Chỉ có bóng mây xa
Phương trời quê gừng cay muối mặn
Dệt nên câu thơ có cơn mưa bảy sắc cầu vồng
Một thời gian khó long đong
"Hạt thóc chia đôi bát cơm xẻ nửa"
Đêm vượt cạn quặn lòng
Giữa ngàn ngày khói lửa
Lời mẹ ru con thao thức bóng trăng gầy...
Rưng tiếng còi tàu buổi ấy chia tay
Theo chồng. Câu hát xưa chạnh lòng cố thổ
Giọt nước mắt chảy lặng thầm. Đêm. 
Giấc mơ chập chờn quê cha đất tổ
"À ơi, chiều chiều ra đứng ngõ sau..."
Gần trọn một đời! Hạnh phúc, nỗi đau
Tháng ngày cấy gặt nắng mưa
                                              vun trồng hoa thắm
Ai hát về cánh cò chao nghiêng thầm lặng
 Nghĩa mẹ tôi thênh thang như nước chảy trên nguồn...
                                                                      Thu 2010                         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét